TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 43
Chương 43

Hạ Uyển Ương cười nhạt, nhẹ nhàng từ chối: “Cảm ơn hai anh, nhưng... nếu ba người chúng ta cùng đi, dân trong thôn chưa biết sẽ bàn ra tán vào thế nào. Tôi không muốn gây thêm chuyện phiền phức không đáng có, nên hai anh cứ đi trước đi.”

Cô cũng không phải không thấy đôi tai đỏ lên rõ rệt của Cố Tu Viễn. Khoảng cách, vẫn nên giữ thì hơn.

Trịnh Vũ lộ vẻ mặt như đã đoán trước điều này, liếc nhìn Cố Tu Viễn bằng ánh mắt trêu chọc rồi lắc đầu kéo cậu ta đi.

“Anh Viễn, anh phải lòng người ta rồi hả?” Trịnh Vũ trêu ghẹo.

Tai Cố Tu Viễn lại đỏ bừng: “Anh nói linh tinh gì đấy! Tôi chẳng qua thấy cô ấy là con gái, trông yếu ớt như vậy, giúp được thì giúp chút thôi mà.”

Hai người họ vừa đi khuất, Hạ Uyển Ương mới bước ra khỏi phòng. Cô biết trụ sở đội sản xuất nằm đâu, nên không hỏi ai cả, nhưng lòng lại rối như tơ vò. Chút nữa gặp lại Trương Thời Dã, cô nên nói gì đây?

Lúc cô đến, hầu hết các trí thức mới đã lĩnh xong và rời đi cả. Hạ Uyển Ương không vội, mà tới thẳng văn phòng của đội, gõ nhẹ lên cánh cửa.

“Vào đi.”

Chỉ một từ đơn giản, nhưng đôi mắt Hạ Uyển Ương lập tức đỏ hoe. Là giọng của Trương Thời Dã - người đàn ông ngốc nghếch ấy.

Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng nuốt ngược nước mắt, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Có lẽ anh vừa từ ngoài về, ánh nắng còn phảng phất trên gương mặt rắn rỏi, khiến làn da ngăm ấy thoáng ửng đỏ. Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt bằng vải terlin, cùng chiếc quần dài màu đen. Cả người toát lên vẻ lạnh lùng mà cương nghị.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh dính sát vào người, lộ ra cơ bụng phẳng và rắn chắc, những đường nét mạnh mẽ hiện lên mơ hồ mà quyến rũ. Làn da anh không trắng, nhưng lại khác biệt rõ với nước da rám nắng thô ráp của những người đàn ông miền quê.

Khoảnh khắc ấy, Trương Thời Dã trông có chút lười biếng, nhưng ánh mắt lại ánh lên nét sắc sảo. Ánh nhìn đó khiến người ta lập tức nhận ra, anh không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Anh giống như một kẻ lêu lổng phóng khoáng, mang theo chút bất cần, có chút “ngổ ngáo”, nhưng ẩn dưới vẻ lãng tử đó, là một nội tâm sâu sắc khó đoán.

Ánh mắt của Hạ Uyển Ương quá mức nóng bỏng, giống như một ngọn lửa, khiến Trương Thời Dã cũng trở nên lúng túng. Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của người phụ nữ đang bước vào.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng lại.

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.