0 chữ
Chương 41
Chương 41
“Trần Kỳ, mười chín tuổi.”
“Hoàng Thần, mười tám tuổi.”
“Trịnh Vũ, mười chín tuổi.”
“Cố Tu Viễn, mười chín tuổi.”
Vừa giới thiệu xong, Hạ Uyển Ương lập tức cảm nhận được một ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy mình. Ngước mắt lên, quả nhiên là Lý Văn Trác. Cái loại người này đúng là chẳng biết tiết chế, vẫn vô liêm sỉ như kiếp trước.
Kiếp trước cô chỉ dám nhẫn nhịn, ngại mất mặt nên chẳng tiện nói gì. Nhưng bây giờ quay lại là để tính sổ, đừng trách cô độc miệng!
“Nhìn gì thế? Trên mặt tôi có hạt cơm à?”
Mọi người đồng loạt quay về phía ánh nhìn của cô. Lý Văn Trác chưa kịp rút ánh mắt lại, bị cô chặn ngay tại trận. Mặt hắn lập tức đỏ bừng như lửa đốt.
“Không... xin lỗi.”
Hạ Uyển Ương hừ lạnh, giọng đầy khinh thường: “Lo mà giữ đôi mắt cho kỹ. Không thích cũng được, tôi có thể móc ra giúp. Tiện thể cho nó đi theo bầu bạn với ai đó. Lần sau còn dám nhìn nữa, tôi đánh cho mẹ anh cũng chẳng nhận ra nổi!”
Phương Chiêu Đệ nghe vậy liền đứng bật dậy: “Đồng chí Hạ, Văn Trác chỉ muốn làm quen thôi, cần gì nói nặng như thế? Là con gái, sao không mềm mỏng hơn chút?”
Hạ Uyển Ương cũng chẳng khách sáo, đứng dậy đáp trả ngay: “Mềm mỏng? Cô biết bốn chữ đó viết thế nào không? Tôi phải uốn mình chịu thiệt để các người vui vẻ à? Con dơi cắm lông gà lên người thì cũng chẳng thành chim quý! Cô là mẹ anh ta hay cha anh ta mà lo nhiều thế?”
Lúc này, Từ Kiều Kiều chen vào, giọng tuy có vẻ bênh vực nhưng thực chất lại như đang “gài” cô: “Đồng chí Phương, cô im đi thì hơn. Hạ Uyển Ương là con gái rượu của Tư lệnh Quân khu thành phố Thượng Hải đấy. Đắc tội với cô ấy, cô có mấy cái đầu đủ cô ấy xử không?”
Mọi người đều ngỡ ngàng, kể cả Cố Tu Viễn và Trịnh Vũ là hai cậu ấm từ đại viện quân khu Bắc Kinh cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt.
Hạ Uyển Ương thì chẳng mảy may để tâm. Cô vốn không định thân thiết gì với đám người này.
“Từ Kiều Kiều, não cô dùng để trang trí à? Tôi còn thấy xót thay cha mẹ cô, sinh ra cô đúng là tổn phúc ba đời.”
Từ đầu đến cuối, Lý Văn Trác không dám hé răng nửa lời, nhất là sau khi nghe rõ thân phận của Hạ Uyển Ương. Tuy ngoài mặt im lặng, nhưng trong lòng hắn ta đã bắt đầu nảy sinh không ít toan tính.
Cuối cùng, Lý Hoa Quang đứng dậy hòa giải: “Thôi nào, dù là trí thức mới hay cũ thì từ giờ cũng là người chung bếp rồi, vẫn nên đoàn kết một chút. Nếu mọi người không có ý kiến, tôi và bạn Sang Thanh sẽ tiếp tục là người phụ trách. Ai có việc gì trong sinh hoạt thì cứ tìm bọn tôi.”
“Hoàng Thần, mười tám tuổi.”
“Trịnh Vũ, mười chín tuổi.”
“Cố Tu Viễn, mười chín tuổi.”
Vừa giới thiệu xong, Hạ Uyển Ương lập tức cảm nhận được một ánh mắt gắt gao khóa chặt lấy mình. Ngước mắt lên, quả nhiên là Lý Văn Trác. Cái loại người này đúng là chẳng biết tiết chế, vẫn vô liêm sỉ như kiếp trước.
Kiếp trước cô chỉ dám nhẫn nhịn, ngại mất mặt nên chẳng tiện nói gì. Nhưng bây giờ quay lại là để tính sổ, đừng trách cô độc miệng!
“Nhìn gì thế? Trên mặt tôi có hạt cơm à?”
Mọi người đồng loạt quay về phía ánh nhìn của cô. Lý Văn Trác chưa kịp rút ánh mắt lại, bị cô chặn ngay tại trận. Mặt hắn lập tức đỏ bừng như lửa đốt.
“Không... xin lỗi.”
Hạ Uyển Ương hừ lạnh, giọng đầy khinh thường: “Lo mà giữ đôi mắt cho kỹ. Không thích cũng được, tôi có thể móc ra giúp. Tiện thể cho nó đi theo bầu bạn với ai đó. Lần sau còn dám nhìn nữa, tôi đánh cho mẹ anh cũng chẳng nhận ra nổi!”
Hạ Uyển Ương cũng chẳng khách sáo, đứng dậy đáp trả ngay: “Mềm mỏng? Cô biết bốn chữ đó viết thế nào không? Tôi phải uốn mình chịu thiệt để các người vui vẻ à? Con dơi cắm lông gà lên người thì cũng chẳng thành chim quý! Cô là mẹ anh ta hay cha anh ta mà lo nhiều thế?”
Lúc này, Từ Kiều Kiều chen vào, giọng tuy có vẻ bênh vực nhưng thực chất lại như đang “gài” cô: “Đồng chí Phương, cô im đi thì hơn. Hạ Uyển Ương là con gái rượu của Tư lệnh Quân khu thành phố Thượng Hải đấy. Đắc tội với cô ấy, cô có mấy cái đầu đủ cô ấy xử không?”
Mọi người đều ngỡ ngàng, kể cả Cố Tu Viễn và Trịnh Vũ là hai cậu ấm từ đại viện quân khu Bắc Kinh cũng không giấu nổi vẻ sửng sốt.
“Từ Kiều Kiều, não cô dùng để trang trí à? Tôi còn thấy xót thay cha mẹ cô, sinh ra cô đúng là tổn phúc ba đời.”
Từ đầu đến cuối, Lý Văn Trác không dám hé răng nửa lời, nhất là sau khi nghe rõ thân phận của Hạ Uyển Ương. Tuy ngoài mặt im lặng, nhưng trong lòng hắn ta đã bắt đầu nảy sinh không ít toan tính.
Cuối cùng, Lý Hoa Quang đứng dậy hòa giải: “Thôi nào, dù là trí thức mới hay cũ thì từ giờ cũng là người chung bếp rồi, vẫn nên đoàn kết một chút. Nếu mọi người không có ý kiến, tôi và bạn Sang Thanh sẽ tiếp tục là người phụ trách. Ai có việc gì trong sinh hoạt thì cứ tìm bọn tôi.”
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
