0 chữ
Chương 35
Chương 35
“Vâng.” Hạ Uyển Ương đáp, rồi leo lên xe, lôi ra một miếng đệm nhỏ ngồi xuống.
Chẳng bao lâu sau, bốn nam hai nữ khác cũng lần lượt tới, sau khi xác nhận tên trong danh sách, họ cũng leo lên xe máy kéo.
Mọi người tiếp tục đợi thêm hơn mười phút nữa thì ba người cuối mới lững thững xuất hiện. Chưa thấy người, tiếng đã vang từ xa vọng tới: “Lý Tưởng, cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, giúp tôi xách cái hành lý thì chết à? Cậu có còn là đàn ông không vậy?”
Lý Tưởng hừ một tiếng: “Tôi có phải đàn ông hay không thì sau này vợ tôi tự biết, cần cô nói à?”
Từ Kiều Kiều trợn mắt, vừa liếc qua đã thấy Chu Túc đang cầm danh sách đứng gần đó, bèn hô lớn: “Này, anh kia, không định lại xách đồ giúp à? Đại đội các anh đón tiếp thanh niên trí thức kiểu này đấy hả?”
Chu Túc lặng lẽ bước tới, đón lấy hành lý từ tay Từ Kiều Kiều.
“Vậy còn tạm được, cũng biết điều đấy!” Cô ta hất mặt nói.
Chu Túc thản nhiên đáp: “Ba người cuối cùng, đúng không? Từ Kiều Kiều, Lý Tưởng, Vương Tĩnh.”
Hạ Uyển Ương ngoảnh đầu lại, bất ngờ phát hiện toàn là người quen. Đúng là có duyên thật mấy người này mà cũng vào chung một đại đội, xem ra cuộc sống sau này sẽ chẳng đến nỗi buồn tẻ.
“Chị Ương! Chị Ương! Quả nhiên là chị rồi!” Lý Tưởng khoa trương hô to.
Hạ Uyển Ương giơ tay vẫy lại, còn chưa kịp hạ xuống thì đã nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của Từ Kiều Kiều vang lên. Cô ta nhìn chằm chằm vào Hạ Uyển Ương, người ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt ngày càng tinh tế, mấy tháng không gặp mà lại thêm phần xinh đẹp khiến cô ta ghen đến phát điên.
“Ôi chao, không phải tiểu thư nhà họ Hạ đấy chứ? Sao, không có giường nằm để nằm nữa à, cũng phải chen lên cái máy kéo này với bọn tôi rồi sao?”
Hạ Uyển Ương nhếch mắt liếc cô ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Miệng rảnh quá thì đi liếʍ bồn cầu đi, đừng có đứng đây lải nhải. Tôi muốn ngồi gì thì ngồi, cô ghen tị thì nói đại ra. Xấu không phải tội, nhưng ra đường làm trò cười cho thiên hạ thì là lỗi của cô rồi đấy!”
Từ Kiều Kiều bị mắng đến đỏ bừng mặt: “Hạ Uyển Ương, đừng tưởng ngồi được ghế giường là giỏi. Tôi chẳng thèm tranh với cô thôi! Nếu tôi muốn, cha tôi hoàn toàn có thể bao cả toa tàu để đưa tôi đến!”
Lý Tưởng tái mặt, vội vàng ngăn lại: “Từ Kiều Kiều, cô điên rồi à, bao nhiêu người đang nghe đấy, cô cũng dám nói mấy lời đó?”
Chẳng bao lâu sau, bốn nam hai nữ khác cũng lần lượt tới, sau khi xác nhận tên trong danh sách, họ cũng leo lên xe máy kéo.
Mọi người tiếp tục đợi thêm hơn mười phút nữa thì ba người cuối mới lững thững xuất hiện. Chưa thấy người, tiếng đã vang từ xa vọng tới: “Lý Tưởng, cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, giúp tôi xách cái hành lý thì chết à? Cậu có còn là đàn ông không vậy?”
Lý Tưởng hừ một tiếng: “Tôi có phải đàn ông hay không thì sau này vợ tôi tự biết, cần cô nói à?”
Từ Kiều Kiều trợn mắt, vừa liếc qua đã thấy Chu Túc đang cầm danh sách đứng gần đó, bèn hô lớn: “Này, anh kia, không định lại xách đồ giúp à? Đại đội các anh đón tiếp thanh niên trí thức kiểu này đấy hả?”
“Vậy còn tạm được, cũng biết điều đấy!” Cô ta hất mặt nói.
Chu Túc thản nhiên đáp: “Ba người cuối cùng, đúng không? Từ Kiều Kiều, Lý Tưởng, Vương Tĩnh.”
Hạ Uyển Ương ngoảnh đầu lại, bất ngờ phát hiện toàn là người quen. Đúng là có duyên thật mấy người này mà cũng vào chung một đại đội, xem ra cuộc sống sau này sẽ chẳng đến nỗi buồn tẻ.
“Chị Ương! Chị Ương! Quả nhiên là chị rồi!” Lý Tưởng khoa trương hô to.
Hạ Uyển Ương giơ tay vẫy lại, còn chưa kịp hạ xuống thì đã nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của Từ Kiều Kiều vang lên. Cô ta nhìn chằm chằm vào Hạ Uyển Ương, người ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt ngày càng tinh tế, mấy tháng không gặp mà lại thêm phần xinh đẹp khiến cô ta ghen đến phát điên.
Hạ Uyển Ương nhếch mắt liếc cô ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Miệng rảnh quá thì đi liếʍ bồn cầu đi, đừng có đứng đây lải nhải. Tôi muốn ngồi gì thì ngồi, cô ghen tị thì nói đại ra. Xấu không phải tội, nhưng ra đường làm trò cười cho thiên hạ thì là lỗi của cô rồi đấy!”
Từ Kiều Kiều bị mắng đến đỏ bừng mặt: “Hạ Uyển Ương, đừng tưởng ngồi được ghế giường là giỏi. Tôi chẳng thèm tranh với cô thôi! Nếu tôi muốn, cha tôi hoàn toàn có thể bao cả toa tàu để đưa tôi đến!”
Lý Tưởng tái mặt, vội vàng ngăn lại: “Từ Kiều Kiều, cô điên rồi à, bao nhiêu người đang nghe đấy, cô cũng dám nói mấy lời đó?”
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
