0 chữ
Chương 33
Chương 33
“Tiền Quế Lan à, trò vui mới chỉ bắt đầu thôi đấy!”
Thì ra Tiền Quế Lan này chính là kẻ nổi tiếng chua ngoa trong đội sản xuất Đông Phương Hồng. Ở kiếp trước, sau khi Hạ Uyển Ương bị rơi xuống nước, phần lớn tin đồn trong thôn đều do bà ta tung ra. Mỗi lần gặp cô là bà ta lại khinh miệt phun nước bọt, còn hay bóng gió chửi rủa. Mãi đến lúc Hạ Uyển Ương buộc phải gả cho Lý Văn Trác, kẻ đẩy cô xuống đáy vực không ai khác chính là bà ta!
Chẳng mấy chốc, hai ông bà bác lớn tuổi quay lại.
“Tiểu Hạ, dậy rồi à? Bà với ông vừa ra toa ăn sáng, mang về cho con một phần này, còn nóng đấy, ăn nhanh đi kẻo nguội!”
Hạ Uyển Ương lập tức lấy ra một đồng tiền trong túi, đưa cho bà ấy.
“Không cần, không cần đâu! Hôm qua con đã cho bà ăn bao nhiêu thịt rồi, chút đồ ăn sáng này đáng bao nhiêu chứ!”
Cô cười, cố nhét đồng tiền vào tay bà ấy: “Bà không nhận thì con không ăn đâu!”
“Cái con bé này thật là...”
Ăn sáng xong thì cũng gần mười hai giờ. Hạ Uyển Ương lại lấy sách ra đọc tiếp.
Suốt buổi chiều đắm mình trong những con chữ, đến lúc mắt cay xè, cô mới nằm xuống nghỉ tạm, nhắm mắt lại nhưng tâm trí vẫn rối bời.
“Trương Thời Dã, Tiền Quế Lan tôi đều đã gặp rồi... Liệu lần này, tôi có còn gặp lại anh như kiếp trước không?”
Đến tối, gia đình ba người kia quay lại, mang theo bốn hộp cơm hộp. Người mẹ trẻ bước đến đưa cho cô một hộp: “Em gái, nhất định phải nhận lấy. Đừng đưa tiền, đây là chút lòng thành của bọn chị cảm ơn em, thật sự không có gì quý giá, nhưng mong em nhận lấy!”
Hạ Uyển Ương mỉm cười: “Được rồi, em nhận. Cảm ơn chị nhé!”
Trên giường tầng phía trên, Tiền Quế Lan tức đến mức nước mắt cũng chảy ra là tiền của bà ta đấy! Tất cả đều ăn uống sung sướиɠ từ tiền của bà ta, còn bà thì phải gặm bánh khô cứng như đá.
Tức chết đi được!
Ăn tối xong, Hạ Uyển Ương đi ngủ sớm. Sáng mai năm giờ là đến nơi, cô muốn tranh thủ nghỉ ngơi. Lỡ đâu ngày mai gặp được Trương Thời Dã, chẳng lẽ lại mang cặp mắt gấu trúc ra chào hỏi?
Bốn giờ sáng hôm sau, Hạ Uyển Ương đã tỉnh dậy. Cả khoang tàu vẫn còn yên ắng, mọi người đang say ngủ. Cô rón rén cầm đồ rửa mặt đi ra hành lang.
Vừa bước đến hành lang, cô liếc thấy đôi dép của Tiền Quế Lan vẫn bày ra giữa lối đi. Hạ Uyển Ương khẽ bật cười, vừa đi vừa đạp dép lết về phía nhà vệ sinh. Đến cửa, cô lấy giấy ăn trong túi ra, kẹp dép lại rồi thản nhiên đi vào.
Thì ra Tiền Quế Lan này chính là kẻ nổi tiếng chua ngoa trong đội sản xuất Đông Phương Hồng. Ở kiếp trước, sau khi Hạ Uyển Ương bị rơi xuống nước, phần lớn tin đồn trong thôn đều do bà ta tung ra. Mỗi lần gặp cô là bà ta lại khinh miệt phun nước bọt, còn hay bóng gió chửi rủa. Mãi đến lúc Hạ Uyển Ương buộc phải gả cho Lý Văn Trác, kẻ đẩy cô xuống đáy vực không ai khác chính là bà ta!
Chẳng mấy chốc, hai ông bà bác lớn tuổi quay lại.
“Tiểu Hạ, dậy rồi à? Bà với ông vừa ra toa ăn sáng, mang về cho con một phần này, còn nóng đấy, ăn nhanh đi kẻo nguội!”
Hạ Uyển Ương lập tức lấy ra một đồng tiền trong túi, đưa cho bà ấy.
“Không cần, không cần đâu! Hôm qua con đã cho bà ăn bao nhiêu thịt rồi, chút đồ ăn sáng này đáng bao nhiêu chứ!”
“Cái con bé này thật là...”
Ăn sáng xong thì cũng gần mười hai giờ. Hạ Uyển Ương lại lấy sách ra đọc tiếp.
Suốt buổi chiều đắm mình trong những con chữ, đến lúc mắt cay xè, cô mới nằm xuống nghỉ tạm, nhắm mắt lại nhưng tâm trí vẫn rối bời.
“Trương Thời Dã, Tiền Quế Lan tôi đều đã gặp rồi... Liệu lần này, tôi có còn gặp lại anh như kiếp trước không?”
Đến tối, gia đình ba người kia quay lại, mang theo bốn hộp cơm hộp. Người mẹ trẻ bước đến đưa cho cô một hộp: “Em gái, nhất định phải nhận lấy. Đừng đưa tiền, đây là chút lòng thành của bọn chị cảm ơn em, thật sự không có gì quý giá, nhưng mong em nhận lấy!”
Hạ Uyển Ương mỉm cười: “Được rồi, em nhận. Cảm ơn chị nhé!”
Tức chết đi được!
Ăn tối xong, Hạ Uyển Ương đi ngủ sớm. Sáng mai năm giờ là đến nơi, cô muốn tranh thủ nghỉ ngơi. Lỡ đâu ngày mai gặp được Trương Thời Dã, chẳng lẽ lại mang cặp mắt gấu trúc ra chào hỏi?
Bốn giờ sáng hôm sau, Hạ Uyển Ương đã tỉnh dậy. Cả khoang tàu vẫn còn yên ắng, mọi người đang say ngủ. Cô rón rén cầm đồ rửa mặt đi ra hành lang.
Vừa bước đến hành lang, cô liếc thấy đôi dép của Tiền Quế Lan vẫn bày ra giữa lối đi. Hạ Uyển Ương khẽ bật cười, vừa đi vừa đạp dép lết về phía nhà vệ sinh. Đến cửa, cô lấy giấy ăn trong túi ra, kẹp dép lại rồi thản nhiên đi vào.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
