TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Cả nhà đều bật cười. Lưu Nguyệt đỏ bừng cả mặt: “Con nhóc hư! Dám trêu chị hả? Hứ, chị không thèm nói chuyện với em nữa! Trả phong bì lại đây!”

Hạ Uyển Ương giấu tay ra sau lưng: “Phong bì nào cơ? Em không thấy gì hết! Thôi, không đi làm là trừ lương đó, mọi người về nhanh đi!”

Sau khi cả nhà ra về, mẹ Hạ lại kéo cô tới cửa hàng bách hóa một chuyến nữa. Một cây thuốc lá quế hoa, năm bao Đại Tiền Môn, một cây thuốc hiệu Meideng, ba chai rượu trắng Hỷ Nghênh Xuân, hai chai Mao Đài, ba chai Lỗ Châu Lão Giáo đặc chế, tiêu sạch cả đống tem thuốc tem rượu trong tay, ngay cả tiền mừng trong phong bì mà hai chị dâu đưa sáng nay cũng không còn sót lại đồng nào.

Trên đường về nhà, mẹ Hạ vừa đi vừa dặn dò không ngớt: “Uyển Ương này, mấy thứ thuốc rượu này con phải giữ kỹ. Nếu có dịp thì đem tặng cho mấy người có vai vế trong làng. Làm vậy họ sẽ phân cho con công việc nhẹ nhàng hơn. Nhớ nhé, miệng phải ngọt một chút, ai lớn tuổi thì gọi là ông bà, cỡ tuổi ba mẹ thì gọi là chú thím, còn mấy người lớn hơn con chút thì gọi là anh chị. Tuyệt đối đừng có tỏ vẻ xa cách, hiểu không?”

Tuy có phần bất đắc dĩ, nhưng Hạ Uyển Ương vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cô hiểu, tất cả những lời mẹ nói đều là vì lo cho cô.

Đến trưa, cha Hạ trở về, đưa cho cô một chiếc phong bì dày cộp: “Cái này cha đổi với người trong đơn vị sáng nay, con cất kỹ nhé. Bây giờ có tiền không mua được gì đâu, phải có tem phiếu mới quan trọng!”

“Cảm ơn cha ạ!”

Ăn xong bữa trưa, Lưu Nguyệt lại hớt hải chạy về, vẫn giữ nguyên vẻ sốt sắng: “Uyển Ương... may mà chị về kịp! Cầm theo cái này nhé, mấy món ăn vặt chị mới mua trưa nay đấy. Nếu cơm không đủ ăn thì lót dạ bằng mấy thứ này. Mấy hôm nữa chị lại mua thêm gửi cho em. Trời ơi, mệt muốn chết luôn!”

Mẹ Hạ vội cầm khăn lau mồ hôi cho Lưu Nguyệt: “Con chạy cái gì mà vội thế, nhìn xem, mồ hôi đầm đìa, mặt mày lấm lem như mèo rồi này!”

Nghe thì có vẻ trách, nhưng giọng nói lại đầy yêu thương. Lưu Nguyệt từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hạ Uyển Ương, là đứa trẻ mà mẹ Hạ xem như con gái ruột.

Hai giờ chiều, tại ga tàu.

“Con gái à, cha thêm tiền đổi cho con vé giường nằm rồi. Ghế cứng đông người lắm, vừa hay có cậu thanh niên đi công tác được đơn vị phát vé nằm, cha liền đổi với cậu ta. Đừng có áy náy gì cả nhé.”

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.