TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Hạ Uyển Ương suy nghĩ một lúc, rồi nhảy xuống hố, đặt tay lên đất. Nhớ lại lời trêu chọc của 007, cô hít sâu, trong lòng khẽ nói một tiếng: "Thu!"

Khóe môi lập tức cong lên thành nụ cười.

Mẹ cô kéo cô lên, chớp mắt cả hai đã xuất hiện trong không gian.

Trước mắt họ là hơn một trăm cái rương được xếp ngay ngắn trên mặt đất. Mẹ Hạ nhìn mà cười nghiêng ngả: "Biết thế khỏi đào cho rồi, mệt muốn chết!"

Hai mẹ con bắt đầu kiểm kê. Có hơn ba mươi rương chứa đầy trang sức, đá quý; năm mươi rương đầy vàng miếng lớn nhỏ; hai mươi rương là đồ cổ, thư họa; và hai mươi tám rương toàn là tiền mặt!

Một rương tiền có 300 cuộn, mỗi cuộn 100 tờ, tính ra mỗi rương là ba vạn đồng. Hai mươi tám rương tám mươi tư vạn!

Cả hai ngẩn người mất mười phút. Thời buổi này một cái bánh bao chỉ ba hào, vậy mà họ đang đứng giữa tám mươi tư vạn là cái khái niệm gì cơ chứ?

"Mẹ ơi, vàng bạc châu báu thì con hiểu. Nhưng một cách cách thời nhà Thanh như bà kế của mẹ, sao lại có cả đống tiền giấy thế này?"

Mẹ cô bật cười: "Ngốc quá đi mất, số tiền này là sau này ông ngoại con kiếm được. Hồi đó ông từng bán đồ cho một nhà tư sản giàu có. Vị đó sợ bị tịch thu tài sản nên trốn ra nước ngoài, không mang theo được hết tiền mặt, nên đổi lấy vài bức thư họa rồi chuồn mất."

Hạ Uyển Ương chép miệng tiếc rẻ: "Vậy là mấy món báu vật đều bị mang đi hết rồi à!"

"Thôi đi, chuyện đó không tới lượt con lo. Mẹ nói trước, tiền này con không được để lộ ra ngoài. Nếu để người ta biết, cả nhà mình sẽ bị đưa đi cải tạo, ở chung với trâu bò luôn đấy!"

Biết không gian chỉ có con gái vào được, mẹ cô cũng không cần giấu giếm nữa.

"Chậc, mẹ sợ con tham rồi không trả lại à? Mẹ yên tâm đi ~"

Tiếng cuối kéo dài đầy nhõng nhẽo.

Mẹ cô không nói không rằng, vỗ ngay một cái vào mông con: "Con nhóc không có lương tâm, con là sinh mạng của mẹ. Gửi chỗ con là vì con đấy!"

Nghe mẹ nói vậy, nước mắt Hạ Uyển Ương rơi lã chã.

"Mẹ... kiếp trước con có lỗi, con không nghe lời ba mẹ, mới để hai người ra nông nỗi đó..."

Mẹ cô dịu dàng lau nước mắt cho con, nhẹ nhàng dỗ dành: "Con ngoan, đừng nói mấy chuyện kiếp trước làm gì. Mẹ chẳng nhớ gì đâu. Đời này con nghe lời là đủ rồi."

Hạ Uyển Ương thoáng sững người: “Nếu lần này con thật sự gặp lại Trương Thời Dã ở nông thôn, mẹ có đồng ý cho bọn con ở bên nhau không? Anh ấy là con út nhà trưởng thôn, nói gì thì nói, vẫn là một nông dân... mẹ với ba có thể chấp nhận được không?”

7

0

1 tháng trước

5 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.