0 chữ
Chương 5
Chương 5
Nghe bà ấy nói đến đây, các bác gái cũng dừng lại, mồm năm miệng mười mà bàn tán.
"Cái cô hàng xóm này có phải quá ngốc không? Không phải nói phái nữ là nhạy cảm nhất sao? Cô ấy vẫn là phụ nữ à? Cho nên, chúng ta cũng không thể chỉ một mặt trả giá, bà nói xem vất vả, cố gắng như vậy đều là vì cái gì?"
"Phải nói rằng, phụ nữ sau khi kết hôn, sự nghiệp chỉ là thứ yếu, nuôi dạy con cái mới là quan trọng nhất. Người chồng không đáng tin cậy, con cái cũng không được nuôi dạy tốt. Kiếm nhiều tiền thì có ích lợi gì?"
Mấy bác gái kia tôi một câu, cô một câu, từng câu nói như đâm chọc vào trái tim của La Tiểu Ý.
Cô không thể tự lừa dối bản thân rằng đây là một giấc mơ nữa, nếu là mơ, có lẽ cô cũng không thể ngờ rằng đằng sau chiếc khăn mà dì Trương tặng cô lại có một ẩn ý như vậy.
Thật nực cười khi cô còn khoe khoang với Ngô Khôn rằng nhân duyên của mình tốt, cũng không biết khi Ngô Khôn nghe thấy điều này, trong lòng anh ta có nghĩ cô là một con ngốc hay không?
"Thật là ngu ngốc."
Linh hồn vốn không có nước mắt và trái tim, nhưng La Tiểu Ý vẫn cảm thấy tâm mình đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô cũng muốn dùng những điều mà mấy bác gái vừa nói tự hỏi chính mình: “Rốt cuộc mày bị cái gì vậy, mắt mày đều mù rồi sao?"
Không chỉ mắt mù, mà tâm cô cũng mù nên cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được.
Lúc này, La Tiểu Ý hồn bay phách lạc, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Mười phút trước, cô còn đang tưởng tượng ra kịch bản " tình người duyên ma " với Ngô Khôn, mười phút sau, cô chỉ cảm thấy cuộc đời mình là một chuỗi bi kịch.
Cuộc sống của cô như một trò đùa, vì cô xứng đáng bị như vậy!
La Tiểu Ý, người vốn không có phương hướng, bất tri bất giác, đã trôi dạt đến cánh cửa của trường đại học, nơi con trai Ngô Phí của cô đang học.
Lúc này, La Tiểu Ý nhìn những ký tự lớn trên tên trường, đột nhiên hiểu cô muốn làm gì.
Ngô Khôn là "cặn bã" trong miệng của dì Trương, và giờ nó đã là sự thật. Tuy nhiên, cậu con trai Ngô Phí của cô, cậu bé ấm áp luôn nói với cô rằng:
"Mẹ ơi, con yêu mẹ, sau này con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt."
"Mẹ ơi, mẹ đã vất vả rồi."
Liệu thằng bé có phải như dì Trương đã nói? Cô không tin cho nên tự mình đến xem.
"Cao đẳng chuyên khoa học viện" mà Ngô Phí theo học là một trường cao đẳng không tên tuổi và ít người biết đến ở Hàng Châu. Nhớ trước đây khi thi vào trường này, Ngô Phí ở trước mặt cô khóc đến rối tinh rối mù.
Vốn dĩ La Tiểu Ý rất không hài lòng vì con trai mình chỉ được nhận vào một trường đại học bình thường, nhưng thằng bé lại khóc đến mức suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt cô, trong miệng mỗi câu đều tự trách bản thân:
"Mẹ ơi, con xin lỗi. Con chỉ muốn làm bài thi thật tốt, rồi vào một trường đại học danh tiếng, tìm được một công việc tốt, sau khi tốt nghiệp xong liền quay về chăm sóc mẹ."
"Con thật không biết xấu hổ, quả thật không có mặt mũi gặp mẹ. Hay là bây giờ con nghỉ học, ra ngoài tìm việc làm để phụ mẹ nhé."
La Tiểu Ý lúc ấy bị Ngô Phí nói cho cảm động đến mức thiếu chút nữa khóc theo, cô không ngừng an ủi Ngô Phí, sợ thằng bé nghĩ quẩn, cuối cùng còn đưa cho Ngô Phí mấy ngàn tệ để thằng bé đi giải sầu, mà không cần phải chịu áp lực học hành.
Lúc này nhìn tên trường đại học, không biết vì sao, La Tiểu Ý dường như hiểu được kịch bản của chồng và con trai, có lẽ bọn họ đều nhìn thấu cô, cho nên mới có thể hoàn toàn thao túng cô.
La Tiểu Ý thực sự không phải là một kẻ ngốc, chỉ là tới tận bây giờ, cô đều phá lệ tin tưởng chồng và con trai. Nhưng một khi sự tin tưởng không còn, tất cả mọi thứ trước mắt đã thay đổi.
Có lẽ ông trời cũng đang cố tình trêu chọc La Tiểu Ý.
"Cái cô hàng xóm này có phải quá ngốc không? Không phải nói phái nữ là nhạy cảm nhất sao? Cô ấy vẫn là phụ nữ à? Cho nên, chúng ta cũng không thể chỉ một mặt trả giá, bà nói xem vất vả, cố gắng như vậy đều là vì cái gì?"
"Phải nói rằng, phụ nữ sau khi kết hôn, sự nghiệp chỉ là thứ yếu, nuôi dạy con cái mới là quan trọng nhất. Người chồng không đáng tin cậy, con cái cũng không được nuôi dạy tốt. Kiếm nhiều tiền thì có ích lợi gì?"
Mấy bác gái kia tôi một câu, cô một câu, từng câu nói như đâm chọc vào trái tim của La Tiểu Ý.
Cô không thể tự lừa dối bản thân rằng đây là một giấc mơ nữa, nếu là mơ, có lẽ cô cũng không thể ngờ rằng đằng sau chiếc khăn mà dì Trương tặng cô lại có một ẩn ý như vậy.
"Thật là ngu ngốc."
Linh hồn vốn không có nước mắt và trái tim, nhưng La Tiểu Ý vẫn cảm thấy tâm mình đau đớn, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô cũng muốn dùng những điều mà mấy bác gái vừa nói tự hỏi chính mình: “Rốt cuộc mày bị cái gì vậy, mắt mày đều mù rồi sao?"
Không chỉ mắt mù, mà tâm cô cũng mù nên cái gì cũng nhìn không thấy, nghe không được.
Lúc này, La Tiểu Ý hồn bay phách lạc, không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Mười phút trước, cô còn đang tưởng tượng ra kịch bản " tình người duyên ma " với Ngô Khôn, mười phút sau, cô chỉ cảm thấy cuộc đời mình là một chuỗi bi kịch.
La Tiểu Ý, người vốn không có phương hướng, bất tri bất giác, đã trôi dạt đến cánh cửa của trường đại học, nơi con trai Ngô Phí của cô đang học.
Lúc này, La Tiểu Ý nhìn những ký tự lớn trên tên trường, đột nhiên hiểu cô muốn làm gì.
Ngô Khôn là "cặn bã" trong miệng của dì Trương, và giờ nó đã là sự thật. Tuy nhiên, cậu con trai Ngô Phí của cô, cậu bé ấm áp luôn nói với cô rằng:
"Mẹ ơi, con yêu mẹ, sau này con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt."
"Mẹ ơi, mẹ đã vất vả rồi."
Liệu thằng bé có phải như dì Trương đã nói? Cô không tin cho nên tự mình đến xem.
"Cao đẳng chuyên khoa học viện" mà Ngô Phí theo học là một trường cao đẳng không tên tuổi và ít người biết đến ở Hàng Châu. Nhớ trước đây khi thi vào trường này, Ngô Phí ở trước mặt cô khóc đến rối tinh rối mù.
"Mẹ ơi, con xin lỗi. Con chỉ muốn làm bài thi thật tốt, rồi vào một trường đại học danh tiếng, tìm được một công việc tốt, sau khi tốt nghiệp xong liền quay về chăm sóc mẹ."
"Con thật không biết xấu hổ, quả thật không có mặt mũi gặp mẹ. Hay là bây giờ con nghỉ học, ra ngoài tìm việc làm để phụ mẹ nhé."
La Tiểu Ý lúc ấy bị Ngô Phí nói cho cảm động đến mức thiếu chút nữa khóc theo, cô không ngừng an ủi Ngô Phí, sợ thằng bé nghĩ quẩn, cuối cùng còn đưa cho Ngô Phí mấy ngàn tệ để thằng bé đi giải sầu, mà không cần phải chịu áp lực học hành.
Lúc này nhìn tên trường đại học, không biết vì sao, La Tiểu Ý dường như hiểu được kịch bản của chồng và con trai, có lẽ bọn họ đều nhìn thấu cô, cho nên mới có thể hoàn toàn thao túng cô.
La Tiểu Ý thực sự không phải là một kẻ ngốc, chỉ là tới tận bây giờ, cô đều phá lệ tin tưởng chồng và con trai. Nhưng một khi sự tin tưởng không còn, tất cả mọi thứ trước mắt đã thay đổi.
Có lẽ ông trời cũng đang cố tình trêu chọc La Tiểu Ý.
5
0
4 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
