TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Bên ngoài trời đã tối, La Tiểu Ý đang lênh đênh trên đường, không ai thấy cô cả, nhìn mọi người trên đường vội vàng, nôn nóng để trở về với gia đình khiến cô càng thêm nhớ nhà.

La Tiểu Ý và Ngô Khôn đã ở bên nhau gần 20 năm, họ quen nhau từ thời đại học. Khi đó, hai người cùng làm việc bán thời gian là phát tờ rơi.

Tình cờ gặp gỡ, không hiểu sao lại vừa mắt nhau. Ngô Khôn giúp La Tiểu Ý phát tờ rơi xong liền mời cô uống trà sữa, cô liền đem trái tim của mình dâng cho hắn.

Mới đó mà đã qua bao nhiêu năm rồi, La Tiểu Ý vừa lơ lửng vừa nhớ lại chuyện cũ. Cô luôn cảm thấy mình thật may mắn, có thể gặp được đúng người, sau đó từng bước dựa vào sự cố gắng của bản thân để có được cuộc sống hiện tại.

Cuối cùng cũng đến số nhà 1201 của Mỹ Hinh Uyển, mặc dù cô ấy về nhà mỗi ngày, nhưng La Tiểu Ý vẫn có một chút rụt rè.

Cô ấy chết rồi ... Ngô Khôn chắc sẽ rất buồn. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, bọn họ sớm đã không thể tách rời. Biết cô mất, Ngô Khôn hẳn sẽ mãi không thể thoát khỏi kí ức đau thương này.

La Tiểu Ý trong lòng thầm nghĩ. Cô thậm chí đã đưa ra quyết định. Nếu ông trời đã để lại cho cô một linh hồn, vậy hãy để linh hồn cô tiếp tục bảo vệ người yêu và gia đình của mình!

Chỉ là cô còn đang mải mê đắm chìm, thì cửa nhà đã mở ra, là giọng nói của Ngô Khôn:

"Đã muộn như vậy rồi, em đừng đi. Em đi rồi, anh sẽ rất nhớ em."

Sau đó là giọng nói ngọt ngào của một người phụ nữ: "Em cũng không muốn rời xa anh, chỉ là nếu vợ anh phát hiện, chúng ta sẽ không còn được thân mật với nhau như vậy nữa."

Hai người vẫn lưu luyến ôm nhau ở cửa.

Ngô Khôn dùng bàn tay đã lâu không chạm vào La Tiểu Ý, vuốt ve khuôn mặt người phụ nữ, nói:

"Cứ để cô ta làm phiền, anh sớm đã muốn cho cô ta biết sự thật. Cô ta cũng thường không ở đây, lại không làm việc nhà, nếu không phải có em chăm sóc, anh làm sao có thể sống nổi.

Người phụ nữ kia đáp lại Ngô Khôn: "Anh đừng nói cô ấy như vậy, La Tiểu Ý cũng đang cố gắng kiếm tiền. Sự nghiệp đối với cô ấy quan trọng hơn, em không thể so sánh với cô ấy, vì vậy em cũng chỉ có thể nấu ăn, lo liệu chút cơm nước cho anh!"

Nhìn qua thì có thể thấy người phụ nữ đang nói vì La Tiểu Ý, nhưng thực chất lời nói của cô ta toàn mùi trà xanh, chỉ cần là phụ nữ liền đoán ra được.

Nhưng Ngô Khôn cố tình lại nghe không hiểu, hắn vừa ăn, vừa ôm chặt người phụ nữ, nói với cô ta:

"Không phải đâu, anh cùng tiểu Phí chỉ thích người giống như em. Tiểu Phí lúc trước không phải đã từng nói rồi sao, thằng bé cảm thấy em rất giống một người mẹ, còn người phụ nữ kia ngoại trừ việc có thể kiếm tiền ở bên ngoài thì chẳng còn tác dụng gì nữa."

Cô gái kia liền mỉm cười: "Hai người nhá, cẩn thận cô ấy nghe thấy mà buồn! em đi rồi, anh cũng không cần vội vàng ly hôn để cho em một cái danh phận, em không quan tâm. Chỉ cần hai người đối xử tốt với em là được! "

Người phụ nữ này vừa nói khiến Ngô Khôn càng yêu cô ta hơn, ôm hôn cô ta một lần nữa. Mà toàn bộ cảnh này, cũng như cuộc nói chuyện giữa Ngô Khôn và người phụ nữ lạ mặt kia, đối với La Tiểu Ý mà nói như sét đánh ngang tai, cô chết lặng, bị sét oanh tạc đến nỗi không biết mình đang ở đâu.

Đây có phải là Ngô Khôn, chồng của cô không? Người chồng mà cô quen biết gần 20 năm, người mà La Tiểu Ý cho rằng sẽ bên nhau cả đời?

Còn có tiểu Phí trong miệng bọn họ có phải con trai cô?

Cậu con trai luôn miệng nói: "Mẹ ơi, con yêu mẹ, về sau con sẽ đối xử tốt với mẹ"?

5

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.