TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Hắn liếc qua vành tai ấy, rồi cúi đầu... cắn lên đó.

“Loạn... luân!”

“Không có! Không có mà!”

Nguyệt Ninh hốt hoảng phủ nhận. Đống cỏ khô sau lưng bất chợt bị châm lửa, trong chớp mắt bùng cháy dữ dội, lửa cuồn cuộn quấn lấy cột hiên, lan thẳng lên mái gỗ. Tiếng lửa nổ lách tách giữa đêm tối, ngọn lửa tham lam nuốt trọn mọi vật có thể cháy, khói đen tràn vào phổi.

Bùi Hoài muốn kéo nàng cùng chết!

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, ánh nhìn đầy chán ghét và khinh bỉ.

“Kiếp sau, ngay khoảnh khắc ta nhìn thấy ngươi...”

“Ta sẽ gϊếŧ ngươi!”

Rầm! Xà ngang trên mái nhà rơi xuống, đập thẳng vào vai Bùi Hoài. Hắn nghiến răng dùng toàn lực, đẩy Nguyệt Ninh ra khỏi cửa.

“Bùi Hoài!”

Nguyệt Ninh choàng tỉnh, cảm giác nghẹt nơi cổ chợt tan biến, nàng mở mắt, thất thần nhìn vào khoảng không đen kịt.

Nghe thấy tiếng hét, Bùi Hoài nghiêng đầu nhìn sang.

Sau tấm rèm buông lơi, một cánh tay trắng như tuyết hé mở một góc, mái đầu khẽ nhấc lên, tóc đen nghiêng nghiêng rũ xuống.

Ánh mắt hai người gặp nhau trong khoảng không.

Nguyệt Ninh rùng mình.

“Bùi... nhị công tử, sao người lại ở trong phòng ta?”

Bùi Hoài tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng nghiêng nhìn nàng, không nói lời nào.

Nguyệt Ninh kéo áo che ngực, định xuống giường thì phát hiện áo quần xộc xệch, đành co mình vào chăn, hoang mang nhìn người đàn ông trong bóng tối.

Thân hình cao gầy, mang theo khí chất lạnh nhạt và xa cách.

Một lúc sau, Bùi Hoài từ trong bóng tối bước ra, chầm chậm tiến lại gần đầu giường.

Bóng người to lớn đè xuống, một tay bóp lấy cằm Nguyệt Ninh, đáy mắt đen sâu của Bùi Hoài ánh lên lạnh lẽo tựa băng tuyết.

“Nhị công tử, người...” Trong mắt hắn, nàng giống như con thỏ bị dồn đến đường cùng, toàn thân run rẩy như phiến lá rụng trong gió.

Thân hình nàng nhỏ nhắn, làn da trắng mịn như ngọc, mái tóc đen dài buông qua vai, tôn lên chiếc cằm thon nhỏ.

Mùi thơm dịu nhẹ của nữ nhân phảng phất giữa hai người.

Bùi Hoài khẽ vuốt ve vành tai nàng, làn da trắng như ngà lập tức ửng hồng, khiến cả gương mặt nàng đỏ bừng, như sắp khóc đến nơi.

Ngón tay nàng bấu chặt mép giường, nhìn không khác gì một người bị ức hϊếp.

Hắn liếc qua vành tai ấy, rồi cúi đầu... cắn lên đó.

Nguyệt Ninh hoảng hốt xô hắn ra, nhưng chưa kịp chạm vào vai thì Bùi Hoài đã bất ngờ đứng dậy.

Ánh mắt lạnh băng nhìn nàng như thể đang soi xét một món đồ.

Năm năm trước, Nguyệt Ninh vẫn còn ngây ngô trong sáng, gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh long lanh như có nước, đẹp đến mê người.

Giờ đây, toàn thân nàng cứng đờ, lông mày thanh tú khẽ nhíu, lộ rõ vẻ khẩn cầu và hoảng loạn.

Khóe môi Bùi Hoài khẽ nhếch, giọng nói khàn đặc như tiếng quỷ vọng về từ địa ngục.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.