0 chữ
Chương 20
Chương 20: “Điện hạ, không được đâu...”
“Đa tạ điện hạ khoan dung.” Cổ ma ma như được đại xá. Trang viện ở ngoại thành kinh thành ấy đã bỏ hoang nhiều năm, trong trang chỉ toàn mấy lão nhân quê mùa, vừa thô lỗ vừa không ưa nghe sai khiến. Qua đó thể nào cũng phải chịu khổ, nhưng... còn hơn là bị lột sạch, bắt móc hết số châu báu đã nuốt trọn trong bụng ra, như này còn có đường sống.
Tuyết Hòa nhìn Cổ ma ma đầy ngỡ ngàng, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt bình thản nhưng đầy uy nghi của Trưởng công chúa. Một cảm giác bất an dần dần dâng lên trong lòng nàng ta.
“Tuyết Hòa, bản cung vừa mua một biệt viện bên bờ Khúc Giang, đang lo không có ai đáng tin để trông nom. Qua Tết, ngươi dẫn theo A Oanh và Tiểu Lan đến đó giúp ta thu xếp mọi việc.”
“Điện hạ, nô tỳ...” Tuyết Hòa sốt ruột đến rơi nước mắt. Nàng ta nào thèm để tâm chuyện làm quản sự? Nàng ta muốn làm thông phòng của Nhị công tử cơ mà!
Lý ma ma bên cạnh khẽ ho một tiếng, mỉm cười nói: “Điện hạ và Hầu gia mỗi khi lễ Tết đều đến biệt viện nghỉ ngơi đôi ngày. Bảo ngươi đi trước sắp xếp là ban thưởng cho ngươi, đừng không biết điều.”
Nước mắt Tuyết Hòa ngân ngấn, chẳng còn cách nào, đành phải cúi đầu tạ ơn: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
Đợi cả hai lui xuống, Trưởng công chúa giữ lại một mình Nguyệt Ninh, còn Lý ma ma ra đứng canh ngoài cửa.
Cuộc ứng biến hôm nay khiến lòng bà càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Ngoài việc xuất thân hơi kém, thì Tống Nguyệt Ninh dung mạo đoan trang, tính tình hòa nhã, lại biết đọc biết viết, nét chữ tiểu khải thanh tú đoan chính. Trưởng tử của bà sau khi bị thương ở chân càng thích ở lỳ trong thư phòng, xem ra... đúng là trời định nhân duyên.
Trưởng công chúa kéo tay Nguyệt Ninh lại, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình xuống, chưa kịp để nàng phản ứng đã đeo lên cổ tay nàng.
“Điện hạ, không được đâu...” Nguyệt Ninh khẽ hoảng hốt.
Trưởng công chúa mỉm cười, chỉ tay về mép sập, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nguyệt Ninh bối rối không yên, trong lòng chỉ muốn tháo vòng trả lại cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa vỗ nhẹ vai nàng, ánh mắt chứa đầy hài lòng, gật đầu nói: “Thưởng rồi là thưởng, bản cung không có thói quen thu lại đồ đã ban.”
“Ngươi cũng không cần quá câu nệ, bản cung có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong lư hương đồng khảm vàng, khắc họa tiết hoa mẫu đơn, làn khói mỏng lượn lờ tỏa ra hương thơm thanh nhã.
Tuyết Hòa nhìn Cổ ma ma đầy ngỡ ngàng, lại ngẩng đầu nhìn gương mặt bình thản nhưng đầy uy nghi của Trưởng công chúa. Một cảm giác bất an dần dần dâng lên trong lòng nàng ta.
“Tuyết Hòa, bản cung vừa mua một biệt viện bên bờ Khúc Giang, đang lo không có ai đáng tin để trông nom. Qua Tết, ngươi dẫn theo A Oanh và Tiểu Lan đến đó giúp ta thu xếp mọi việc.”
“Điện hạ, nô tỳ...” Tuyết Hòa sốt ruột đến rơi nước mắt. Nàng ta nào thèm để tâm chuyện làm quản sự? Nàng ta muốn làm thông phòng của Nhị công tử cơ mà!
Nước mắt Tuyết Hòa ngân ngấn, chẳng còn cách nào, đành phải cúi đầu tạ ơn: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng.”
Đợi cả hai lui xuống, Trưởng công chúa giữ lại một mình Nguyệt Ninh, còn Lý ma ma ra đứng canh ngoài cửa.
Cuộc ứng biến hôm nay khiến lòng bà càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng mình.
Ngoài việc xuất thân hơi kém, thì Tống Nguyệt Ninh dung mạo đoan trang, tính tình hòa nhã, lại biết đọc biết viết, nét chữ tiểu khải thanh tú đoan chính. Trưởng tử của bà sau khi bị thương ở chân càng thích ở lỳ trong thư phòng, xem ra... đúng là trời định nhân duyên.
Trưởng công chúa kéo tay Nguyệt Ninh lại, tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay mình xuống, chưa kịp để nàng phản ứng đã đeo lên cổ tay nàng.
Trưởng công chúa mỉm cười, chỉ tay về mép sập, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nguyệt Ninh bối rối không yên, trong lòng chỉ muốn tháo vòng trả lại cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa vỗ nhẹ vai nàng, ánh mắt chứa đầy hài lòng, gật đầu nói: “Thưởng rồi là thưởng, bản cung không có thói quen thu lại đồ đã ban.”
“Ngươi cũng không cần quá câu nệ, bản cung có chuyện muốn nói với ngươi.”
Trong lư hương đồng khảm vàng, khắc họa tiết hoa mẫu đơn, làn khói mỏng lượn lờ tỏa ra hương thơm thanh nhã.
5
0
1 tháng trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
