0 chữ
Chương 10
Chương 10: Linh cảm chẳng lành
Tuyết Hòa trực đêm, lúc trở về phòng thì Nguyệt Ninh vừa rửa mặt chải đầu xong.
“Mùi gì vậy?” Tuyết Hòa nhăn mũi, ngửi thấy một thứ hương kỳ lạ, không rõ là mùi gì.
Nguyệt Ninh không quay đầu lại, giọng nhàn nhạt: “Vừa mới đốt hương, chắc là hơi nồng.”
Tuyết Hòa liếc nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, sau đó ngáp dài rồi đi đến bên giường, thấy nàng mặc áo bông cổ chéo màu xanh tuyết, cổ áo cài kín mít, không nhịn được bật cười: “Đúng là biết cách chăm chút cho bản thân.”
Buổi trưa hôm đó, sau khi từ chỗ Trưởng công chúa trở về, Nguyệt Ninh bước vào phòng thì thấy Tuyết Hòa co ro như con tôm, miệng không ngừng rêи ɾỉ vì đau.
Vừa thấy nàng, Tuyết Hòa vẫy tay: “Nguyệt Ninh, rót giúp ta chén nước ấm.”
Nguyệt Ninh vội bắc ấm đồng trên lò, rót một ít nước vào chén sứ họa tiết sen xanh, bưng đến trước mặt Tuyết Hòa.
“Đa tạ.”
Tuyết Hòa nâng chén uống cạn, rồi lại nằm vật xuống giường, yếu ớt nói: “Mấy hôm nữa điện hạ sẽ lên chùa dâng hương, vừa khéo trùng ngày cầu phúc. Người định tặng tháp bảo tử đàn cho chùa, mà giờ ta đau đến chẳng đứng nổi, phiền ngươi chạy giúp một chuyến, tới kho tìm Cổ ma ma lấy bảo tháp về.”
Trán Tuyết Hòa vã đầy mồ hôi, môi tái nhợt, cả người run lên vì kiệt sức.
Nguyệt Ninh có phần do dự: “Hay gọi đại phu xem thử đi?”
Tuyết Hòa xua tay: “Không cần đâu. Mỗi lần đến tháng đều đau như vậy, chỉ cần gắng tới chiều chắc sẽ đỡ.”
Kho chứa đồ nằm ở góc xa trong phủ hầu, từ Vĩnh Xuân Các đi tới, dù chọn đường tắt cũng mất gần nửa canh giờ.
Đúng lúc cuối năm, việc giao thương từ các nơi dồn về, sổ sách rối bời, Cổ ma ma bận đến độ chẳng có thời gian mà thở.
Nguyệt Ninh đành đứng chờ bên cạnh, thấy bà ta ra thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Nguyệt Ninh cô nương đợi thêm chút nữa nhé,” Cổ ma ma vừa quạt khăn tay vừa chỉ vào trong phòng, “Ngươi cứ sang kho trước mà ngồi đợi, ta kiểm kê xong hàng từ Thanh Châu rồi sẽ qua giúp ngươi tìm tháp.”
Vừa dứt lời, bà ta đã lật đật theo mấy tiểu tư ra ngoài viện sắp xếp hàng hóa.
Ban đầu, Nguyệt Ninh đứng chờ ngoài cửa, nhưng có lẽ do hôm trước bị Bùi Hoài hành hạ quá mức, hai chân nàng nhanh chóng tê mỏi. Nàng bèn đi vào trong kho, tìm một chiếc ghế vuông ngồi nghỉ.
Chợt nghe “cạch” một tiếng.
Một linh cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng Nguyệt Ninh. Nàng vội đứng dậy kéo cửa, chỉ thấy ổ khóa đã bị cài từ bên ngoài, kế đó là tiếng bước chân gấp gáp bỏ đi xa dần...
“Cổ ma ma!” Nguyệt Ninh cố hết sức gọi lớn, nhưng cổ họng vốn đã khản đặc từ đêm qua, gắng sức đến đâu cũng bị gió lạnh xé tan thành những mảnh âm thanh rời rạc, chẳng ai ở viện ngoài nghe thấy.
Kiếp trước, nàng và Cổ ma ma gần như không có giao tình, cũng chưa từng nảy sinh xích mích.
“Mùi gì vậy?” Tuyết Hòa nhăn mũi, ngửi thấy một thứ hương kỳ lạ, không rõ là mùi gì.
Nguyệt Ninh không quay đầu lại, giọng nhàn nhạt: “Vừa mới đốt hương, chắc là hơi nồng.”
Tuyết Hòa liếc nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, sau đó ngáp dài rồi đi đến bên giường, thấy nàng mặc áo bông cổ chéo màu xanh tuyết, cổ áo cài kín mít, không nhịn được bật cười: “Đúng là biết cách chăm chút cho bản thân.”
Buổi trưa hôm đó, sau khi từ chỗ Trưởng công chúa trở về, Nguyệt Ninh bước vào phòng thì thấy Tuyết Hòa co ro như con tôm, miệng không ngừng rêи ɾỉ vì đau.
Vừa thấy nàng, Tuyết Hòa vẫy tay: “Nguyệt Ninh, rót giúp ta chén nước ấm.”
Nguyệt Ninh vội bắc ấm đồng trên lò, rót một ít nước vào chén sứ họa tiết sen xanh, bưng đến trước mặt Tuyết Hòa.
Tuyết Hòa nâng chén uống cạn, rồi lại nằm vật xuống giường, yếu ớt nói: “Mấy hôm nữa điện hạ sẽ lên chùa dâng hương, vừa khéo trùng ngày cầu phúc. Người định tặng tháp bảo tử đàn cho chùa, mà giờ ta đau đến chẳng đứng nổi, phiền ngươi chạy giúp một chuyến, tới kho tìm Cổ ma ma lấy bảo tháp về.”
Trán Tuyết Hòa vã đầy mồ hôi, môi tái nhợt, cả người run lên vì kiệt sức.
Nguyệt Ninh có phần do dự: “Hay gọi đại phu xem thử đi?”
Tuyết Hòa xua tay: “Không cần đâu. Mỗi lần đến tháng đều đau như vậy, chỉ cần gắng tới chiều chắc sẽ đỡ.”
Kho chứa đồ nằm ở góc xa trong phủ hầu, từ Vĩnh Xuân Các đi tới, dù chọn đường tắt cũng mất gần nửa canh giờ.
Đúng lúc cuối năm, việc giao thương từ các nơi dồn về, sổ sách rối bời, Cổ ma ma bận đến độ chẳng có thời gian mà thở.
“Nguyệt Ninh cô nương đợi thêm chút nữa nhé,” Cổ ma ma vừa quạt khăn tay vừa chỉ vào trong phòng, “Ngươi cứ sang kho trước mà ngồi đợi, ta kiểm kê xong hàng từ Thanh Châu rồi sẽ qua giúp ngươi tìm tháp.”
Vừa dứt lời, bà ta đã lật đật theo mấy tiểu tư ra ngoài viện sắp xếp hàng hóa.
Ban đầu, Nguyệt Ninh đứng chờ ngoài cửa, nhưng có lẽ do hôm trước bị Bùi Hoài hành hạ quá mức, hai chân nàng nhanh chóng tê mỏi. Nàng bèn đi vào trong kho, tìm một chiếc ghế vuông ngồi nghỉ.
Chợt nghe “cạch” một tiếng.
Một linh cảm chẳng lành bỗng dâng lên trong lòng Nguyệt Ninh. Nàng vội đứng dậy kéo cửa, chỉ thấy ổ khóa đã bị cài từ bên ngoài, kế đó là tiếng bước chân gấp gáp bỏ đi xa dần...
“Cổ ma ma!” Nguyệt Ninh cố hết sức gọi lớn, nhưng cổ họng vốn đã khản đặc từ đêm qua, gắng sức đến đâu cũng bị gió lạnh xé tan thành những mảnh âm thanh rời rạc, chẳng ai ở viện ngoài nghe thấy.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
