TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Bảy mươi ba phong, từng đệ tử thân truyền lần lượt lên múa kiếm, còn muốn tiếp tục đến khi nào?

Tô Phi Yên bắt gặp thần sắc ấy liền hoảng hốt, nhất thời rối loạn, trong nháy mắt liền thi triển sai một chiêu kiếm thức.

Nét đẹp như vầng trăng lạnh cũng vì thế mà nhuốm thêm vài phần hoảng hốt.

Yến Tễ lại càng lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, quay sang Hạc Dương Tử lạnh giọng hỏi:

“Còn bao nhiêu người muốn múa kiếm, gọi cả lên một lượt đi.”

Hạc Dương Tử ngẩng đầu nhìn sắc trời, quả thật, bảy mươi ba đệ tử lần lượt múa kiếm đã kéo dài đến tận chiều muộn.

Ông dồn khí xuống đan điền, cao giọng triệu gọi những người còn lại cùng lên đài. Chớp mắt, từ độc vũ hóa thành quần vũ, Tô Phi Yên cũng chỉ còn là một người trong số những kẻ múa kiếm mà thôi.

Bước chân nàng lập tức trở nên rối loạn. Từ khi bước vào Thái Hư kiếm phủ đến nay, kiếm pháp và dung mạo nàng đều đứng hàng thượng thừa, chưa từng gặp phải cảnh bị người xem thường như thế.

Chẳng lẽ… là nàng múa không tốt?

Tô Phi Yên bắt đầu liên tiếp phạm lỗi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp rối loạn. Mãi đến khi ánh mắt nàng quét đến một vị sư tỷ đứng cạnh, người nọ dung mạo bình thường, khí chất thanh đạm, nhưng vẫn điềm nhiên như nước. Cái nhìn ấy như một gáo nước lạnh dội vào đầu, giúp nàng chấn tĩnh lại.

Thánh tổ chướng mắt tất cả mọi người, không riêng gì nàng.

Nghĩ thế, Tô Phi Yên lập tức thu liễm tâm thần, tiếp tục vung kiếm, tà váy tung bay, thân ảnh như mây lượn.

Vân Đường lúc này cũng dần bình tâm trở lại. Vừa rồi thấy sắc mặt Yến Tễ không kiên nhẫn, nàng thật sự đã lo hắn một khi nổi giận, sẽ đại khai sát giới ngay tại đây.

Giờ thấy hắn vẫn giữ im lặng, lại để mọi người múa kiếm tiếp, Vân Đường thầm thở phào, có cảm giác như vừa vớt được một mạng.

Chờ kiếm vũ kết thúc, Hạc Dương Tử dè dặt bước lên hỏi:

“Lão tổ tông, những đệ tử này múa kiếm thế nào?”

Giọng ông có phần thấp thỏm, e ngại Yến Tễ không vừa ý.

Yến Tễ cũng chẳng buồn bắt bẻ: “Ngoài việc sai kiếm chiêu, không phạm lỗi lớn.”

Đường đường là đệ tử thân truyền của Thái Hư kiếm phủ, đem ra đều là bản lĩnh trấn môn, vậy mà trong mắt Yến Tễ chỉ được đánh giá một câu “không phạm lỗi lớn”. Nếu đổi lại là người khác, e rằng những đệ tử hạch tâm kia đã sớm nổi giận bất bình. Nhưng đối mặt với tổ sư gia khai sáng, kẻ chấn hưng cả một tông môn, chẳng ai dám hé môi nửa chữ.

Hạc Dương Tử đã thấy thỏa mãn, cười nói:

“Lão tổ tông, những năm gần đây, tuy tông môn không thể sánh với thời kỳ hưng thịnh của ngài, nhưng cũng chưa từng làm ô uế danh môn. Môn quy có bổ sung, còn thêm vào nhiều thứ mới mẻ, không biết lão tổ tông có muốn dời bước đi xem thử một phen?”

Yến Tễ vẫn ngồi yên trên ghế thái sư, mà tư thái của Hạc Dương Tử đã cúi đến mức không thể thấp hơn.

Ông là do Yến Tễ một tay dạy dỗ, nay lại giống như một đứa trẻ chờ khen, chỉ mong có thể nhận được một câu tán thưởng từ người ấy.

Cuối cùng Yến Tễ cũng đáp ứng, chỉ là nói:

“Tìm một người dẫn đường cùng bổn tọa đi một chuyến.”

Hạc Dương Tử biết Yến Tễ đã lâu không trở về, hẳn phải có người dẫn lối, liền xung phong nhận việc: “Đệ tử nguyện đi theo.”

11

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.