0 chữ
Chương 23
Chương 23
"Chị dâu ơi, nhà tôi còn hai xâu lạp xưởng, tối chị nấu cho Tiểu Miên ăn nhé, con bé đang tuổi lớn, phải ăn chút đồ ngon." Thôn trưởng Lý Đại Lực cũng xách hai xâu lạp xưởng sang.
Thôn nhỏ như vậy, tổng cộng chỉ có bảy hộ gia đình, Tô Miên vừa về, lập tức cả thôn đều biết, thế là mọi người đều xách đồ sang chơi.
Bà nội Tô Miên cười đến đầy nếp nhăn, vội bảo Tô Miên lấy bánh táo mua cho mọi người mỗi người hai cái, sau đó lại vào nhà lấy ra một ít hạt dẻ ngày Tết mà bà không nỡ ăn cho mỗi người một ít.
"Tiểu Miên, sao lần này cháu đột nhiên về thế, trường không học sao?" Thôn trưởng Lý Đại Lực vừa hút thuốc lào vừa cười hỏi.
"Cháu về làm một đề tài nghiên cứu, ông trưởng thôn ạ, cháu vừa hay có việc muốn nhờ ông giúp." Tô Miên cười nói: "Cháu muốn nhận thầu một chút đỉnh núi của thôn mình, bao gồm cả cái hồ sau núi nữa, kinh phí từ ngân sách của trường, để làm một số nghiên cứu liên quan đến các loài trong núi."
"Còn có chuyện tốt như vậy sao?" Lý Đại Lực cười nói: "Không thành vấn đề, ngày mai ông lên huyện hỏi xem thủ tục thế nào."
Dân làng chất phác, cũng không học hành nhiều, đối với đứa trẻ duy nhất trong thôn học hành thành đạt có một sự tin tưởng mù quáng, Tô Miên thậm chí không cần giải thích gì nhiều.
Mọi người vây quanh Tô Miên trò chuyện rôm rả, đến khi trời sắp tối mới tan về nhà nấu cơm.
Bà nội Tô Miên đã nấu cơm xong, đang hấp lạp xưởng và bí đỏ, còn rửa sạch một mớ rau dại tươi ngon hái trên núi, chuẩn bị xào cùng thịt khô.
Tô Miên nhìn bóng dáng bà nội tất bật bên bếp, lòng ấm áp. Đây mới là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Yên bình, ấm áp, có người thân bên cạnh.
Trong mạt thế, cuộc sống của Tô Miên thực ra cũng không quá tệ. Lạc Hàn Sinh ngoài sự chiếm hữu bá đạo và hạn chế tự do của cô, cô có chút khổ sở trên giường, còn những mặt khác gần như có thể coi là được nuông chiều.
Lạc Hàn Sinh ăn thịt, Tô Miên cũng có thể ăn theo, ngược lại rất nhiều khi Tô Miên ăn chay, người đàn ông kia còn ép cô ăn thịt.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là một người đàn ông xa lạ, cô không phải là một công cụ vô cảm. Mối quan hệ bất bình đẳng ngay từ đầu, giống như chủ nhân và nô ɭệ khiến cô không thể thích ứng.
Cũng may hiện tại cô đã có một lựa chọn mới.
Tô Miên rũ mắt, khẽ thở dài, vứt bỏ tất cả những ký ức hỗn loạn của kiếp trước trong đầu.
Một bữa cơm nhà ấm cúng, Tô Miên ăn no căng bụng. Ăn xong cô đi rửa bát, đun một nồi nước ấm lớn, cùng bà ngâm chân để xua tan khí lạnh.
"Lần này con về rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đừng có dùng cái kiểu nói dối ông Lý để lừa bà." Bà nội kéo tay cô, vẻ mặt suy tư hỏi: "Không có trường đại học nào năm hai mới học một tháng đã cho sinh viên về nhà làm đề tài nghiên cứu cả."
Thôn nhỏ như vậy, tổng cộng chỉ có bảy hộ gia đình, Tô Miên vừa về, lập tức cả thôn đều biết, thế là mọi người đều xách đồ sang chơi.
Bà nội Tô Miên cười đến đầy nếp nhăn, vội bảo Tô Miên lấy bánh táo mua cho mọi người mỗi người hai cái, sau đó lại vào nhà lấy ra một ít hạt dẻ ngày Tết mà bà không nỡ ăn cho mỗi người một ít.
"Tiểu Miên, sao lần này cháu đột nhiên về thế, trường không học sao?" Thôn trưởng Lý Đại Lực vừa hút thuốc lào vừa cười hỏi.
"Cháu về làm một đề tài nghiên cứu, ông trưởng thôn ạ, cháu vừa hay có việc muốn nhờ ông giúp." Tô Miên cười nói: "Cháu muốn nhận thầu một chút đỉnh núi của thôn mình, bao gồm cả cái hồ sau núi nữa, kinh phí từ ngân sách của trường, để làm một số nghiên cứu liên quan đến các loài trong núi."
Dân làng chất phác, cũng không học hành nhiều, đối với đứa trẻ duy nhất trong thôn học hành thành đạt có một sự tin tưởng mù quáng, Tô Miên thậm chí không cần giải thích gì nhiều.
Mọi người vây quanh Tô Miên trò chuyện rôm rả, đến khi trời sắp tối mới tan về nhà nấu cơm.
Bà nội Tô Miên đã nấu cơm xong, đang hấp lạp xưởng và bí đỏ, còn rửa sạch một mớ rau dại tươi ngon hái trên núi, chuẩn bị xào cùng thịt khô.
Tô Miên nhìn bóng dáng bà nội tất bật bên bếp, lòng ấm áp. Đây mới là cuộc sống mà cô hằng mong ước.
Yên bình, ấm áp, có người thân bên cạnh.
Trong mạt thế, cuộc sống của Tô Miên thực ra cũng không quá tệ. Lạc Hàn Sinh ngoài sự chiếm hữu bá đạo và hạn chế tự do của cô, cô có chút khổ sở trên giường, còn những mặt khác gần như có thể coi là được nuông chiều.
Nhưng suy cho cùng đó vẫn là một người đàn ông xa lạ, cô không phải là một công cụ vô cảm. Mối quan hệ bất bình đẳng ngay từ đầu, giống như chủ nhân và nô ɭệ khiến cô không thể thích ứng.
Cũng may hiện tại cô đã có một lựa chọn mới.
Tô Miên rũ mắt, khẽ thở dài, vứt bỏ tất cả những ký ức hỗn loạn của kiếp trước trong đầu.
Một bữa cơm nhà ấm cúng, Tô Miên ăn no căng bụng. Ăn xong cô đi rửa bát, đun một nồi nước ấm lớn, cùng bà ngâm chân để xua tan khí lạnh.
"Lần này con về rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đừng có dùng cái kiểu nói dối ông Lý để lừa bà." Bà nội kéo tay cô, vẻ mặt suy tư hỏi: "Không có trường đại học nào năm hai mới học một tháng đã cho sinh viên về nhà làm đề tài nghiên cứu cả."
14
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
