TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Mặc dù Chương Tranh rất sảng khoái đồng ý với cậu nhưng tối đó Đào Nhiên vẫn gặp một cơn ác mộng, mơ về hồi còn bé.

Trong mơ, cậu mới bảy tám tuổi, trên đường đi học về vào một ngày mưa to, vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy bên cạnh thùng rác, một chú chó đang dầm mưa.

Đào Nhiên gọi tài xế dừng xe.

Chương Tranh xuống xe, che ô đi cùng cậu đến chỗ đó.

Một chú chó toàn thân bẩn thỉu, run rẩy, miễn cưỡng có thể nhận ra là một chú chó Corgi.

Nằm rạp trên mặt đất, thấy họ đến cũng không có ý định nhúc nhích, nhưng rõ ràng vẫn còn sống.

Đào Nhiên trong mơ đau lòng vô cùng, ngồi xuống muốn sờ, bị Chương Tranh bên cạnh nắm tay ngăn lại.

Chương Tranh có bệnh sạch sẽ, trong mắt không dung thứ cho sự bẩn thỉu, nhưng sau khi Chương Tranh dắt Đào Nhiên trở lại xe, anh lấy chiếc chăn thường để sẵn cho Đào Nhiên trong xe ra, quay lại quấn lấy chú chó đang hấp hối kia.

Đào Nhiên đổi sang ghế phụ lái, Chương Tranh và chó ở hàng ghế sau.

Chó được đưa đến bệnh viện thú y, sau khi điều trị xong thì theo Đào Nhiên về nhà, trở thành bạn của cậu.

Đào Nhiên đặt tên cho nó là Mao Mao.

Bởi vì lông trên người chó chỗ trụi chỗ không, Đào Nhiên hy vọng lông của nó có thể mọc lại.

Dường như Mao Mao thích Chương Tranh hơn là thích cậu, cứ thấy Chương Tranh là vẫy đuôi mừng rỡ.

Nhưng dường như Chương Tranh không thích Mao Mao lắm, vẻ mặt khi sờ Mao Mao rất ghét bỏ, cũng không bao giờ cho Mao Mao bước chân vào phòng ngủ.

Mao Mao là một con chó già rồi.

Nhưng Đào Nhiên không hiểu những điều này, cậu chỉ biết Mao Mao thích nằm phơi nắng ngủ một mình, không thích cùng cậu chạy chơi trong vườn.

"Mao Mao, tao hiểu mày rồi, nằm phơi nắng thật thoải mái." Một buổi chiều nắng đẹp, Đào Nhiên nằm trên bãi cỏ trong vườn, nghiêng người nói với Mao Mao.

Đôi mắt của Mao Mao tròn xoe, lười biếng lè lưỡi liếʍ mặt Đào Nhiên, khiến cậu cười khúc khích.

Vì mặc đồ mỏng nằm trên đất nên ngày hôm sau, trên người Đào Nhiên nổi lên mấy nốt đỏ, Mao Mao không bị trách phạt, Chương Tranh bôi thuốc cho Đào Nhiên, mắng cậu một trận.

Chưa đầy một năm sau khi nhặt được Mao Mao, một ngày nọ, Mao Mao không chịu ăn nữa, nó đi chậm, run rẩy, chỉ nằm một góc, ngủ ngày ngủ đêm.

Đào Nhiên rất lo lắng, cậu nghĩ có lẽ Mao Mao bị bệnh rồi, muốn Chương Tranh đưa Mao Mao đến bệnh viện.

Chương Tranh cũng làm như vậy.

20

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.