TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Chương Tranh đối tốt với cậu nhưng Chương Tranh không cần cậu.

Đào Nhiên bất động, không biết từ lúc nào đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay Chương Tranh.

Tỉnh dậy đầu óc choáng váng, bụng cũng trướng lên, buồn nôn, chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng khó chịu.

Nhìn quanh bốn phía là phòng ngủ của một căn hộ, trang trí và bày biện đơn giản, tổng thể thiên về tông màu tối.

Cậu được Chương Tranh đưa về nhà, một bất động sản mà cậu chưa từng đến.

Từ khi cậu tỉnh lại, Chương Tranh rất chiều cậu, thậm chí ngày hôm sau chỉ đi làm nửa ngày, chiều đã về nhà ở với cậu.

Cả ngày Đào Nhiên đều nằm trên giường của Chương Tranh, nơi đây tràn ngập hơi thở của anh.

Bọn họ đều không nhắc lại chuyện kết hôn và Lý Yên Nhiên nữa.

Chương Tranh nói chuyện gì cũng được nhưng khéo léo tránh tất cả những chuyện có thể chạm đến ranh giới nguy hiểm.

Chương Tranh lại đang trốn tránh cậu, Đào Nhiên nghĩ rằng mấy năm trước là về thể xác, bây giờ là về tâm lý.

Chương Tranh thật là một người tàn nhẫn.

Thời gian, tiền bạc và cả tình yêu đều không thể lay chuyển được Chương Tranh.

Tại sao?

Chẳng lẽ chỉ vì là đồng tính nên việc cậu yêu Chương Tranh là một tội lỗi nguyên thủy sao?

"Nhiên Nhiên, ăn thêm chút nữa đi."

Đào Nhiên co hai chân dựa vào đầu giường, đắp chăn của Chương Tranh, nghe vậy ngẩng đầu ăn đồ ăn Chương Tranh đút cho.

Đào Nhiên chăm chú nhìn Chương Tranh giống như một chú chó con lần đầu tiên nhìn thấy con người, quan sát tỉ mỉ.

Ngay cả ở nhà Chương Tranh vẫn ăn mặc rất tỉ mỉ, râu cạo sạch sẽ, tóc chải chuốt gọn gàng.

Bộ đồ mặc nhà mềm mại mặc vào trông như đồ công sở, như thể chỉ cần đưa cho Chương Tranh một chiếc máy tính bảng, anh có thể lập tức bắt đầu một cuộc họp công việc nghiêm túc.

Nhưng Chương Tranh như vậy sẽ ngồi bên giường cậu cả đêm ngủ với cậu, sẽ trốn việc để ở với cậu để cậu không rảnh rỗi mà suy nghĩ vớ vẩn, sẽ cho phép cậu ngồi trên giường ăn cơm, từng muỗng từng muỗng dỗ dành cậu.

Đào Nhiên biết mình đã hai mươi ba tuổi, không còn là đứa trẻ năm tuổi vừa mới gặp Chương Tranh nữa.

Đào Nhiên nghĩ mãi không thông.

"Anh, em không muốn ăn nữa, em muốn ngủ."

Trong phòng ngủ được sưởi ấm đến hơi khô nóng, lòng bàn tay Đào Nhiên hơi lạnh, đặt lên cổ tay đang cầm bát của Chương Tranh.

Đồ ăn trong bát chỉ ăn được hai miếng.

"Được, đợi tỉnh dậy thì ra ngoài đi dạo với anh, đi gặp một người bạn." Chương Tranh rút tờ khăn giấy, lau miệng cho Đào Nhiên.

18

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.