0 chữ
Chương 50
Chương 50: Cuồng đồ trong hậu cung
Một nhóm người tiến đến gần, mới nhìn thấy một cung nữ gác cửa ở nội môn. Cung nữ vừa thấy người tới, mặt lập tức tái nhợt, bịch một tiếng đã quỳ sụp xuống đất.
Vừa định mở miệng, đã bị một ánh mắt của Thái tử quét qua, cả người nàng ta như con gà bị bóp cổ, không thốt ra nổi một chữ.
Phương Nhược Đường dưới sự xúi giục của Tiểu Kính, liền như con lươn trơn tuột, muốn chui vào nội điện. Phương thừa tướng không nhịn được nữa, mặc kệ có chướng tai gai mắt Hoàng thượng hay không, bước lên, một tay túm lấy sau gáy nàng, kéo ngược lại.
Chuyện trong nội điện, không phải thứ mà một tiểu cô nương nên xem.
“Tổ phụ làm gì vậy?”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Con muốn xem, bên trong có tiếng lạ lắm.”
Phương Nhược Đường dù được Tiểu Kính truyền trực tiếp tình hình, nhưng dù sao cũng là một đứa nhỏ không hiểu chuyện nam nữ. Có những việc, chỉ nghe tưởng tượng thì vẫn chỉ là tưởng tượng, nghe những âm thanh mờ ám kia, nàng vẫn chẳng thấy ngượng ngùng gì.
Không giống những người khác ở đó, mặt ai nấy đều đỏ bừng.
Hoàng thượng đã dùng Tẩy Tủy Đan, thân thể hồi phục như tuổi thanh niên, sắc mặt âm trầm như giông tố sắp đến, trực tiếp bước vào trong.
Ngay sau đó, bên trong liền vang lên tiếng hét chói tai, thảm thiết của nữ nhân, cùng với một giọng nam run rẩy: “Phụ hoàng…”
“Ủa, tên cuồng đồ là hoàng tử sao?”
“Ta chưa nói à? Là tam hoàng tử đó!”
“Chậc, tiểu nương của mình mà cũng không tha, Tam hoàng tử chơi kinh thật.”
Phương Nhược Đường tuy bị Phương thừa tướng giữ lại, không vào được nội điện, nhưng vẫn rướn cổ thật dài, dù không thấy gì cũng phải có chút cảm giác tham gia.
“Ngươi đừng như con lợn bị bắt mổ ngày Tết thế, giữ không nổi.” Phương thừa tướng chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi, có đứa cháu gái không biết điều thế này thật khiến người ta đau đầu.
Phương Nhược Đường quay lại, kinh hãi nói: “Tổ phụ? Tổ phụ không thương con nữa sao?”
Sao lại có thể ví nàng với heo được?
“Không thương nổi nữa.” Phương thừa tướng tức tối quát: “Đứng yên cho ta, nếu không lúc về phủ ngươi sẽ biết tay ta.”
Phương Nhược Đường bĩu môi, ngoan ngoãn đứng im, nhưng lại cảm thấy đi xem kịch mà không thấy được vai chính thì thật mất hứng, hừ hừ rồi hất tay Phương thừa tướng ra, chạy một mạch đến trốn sau lưng Thái tử.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng cầu xin rêи ɾỉ như quỷ khóc sói gào.
Thái tử không có hứng thú gì với chuyện này, dù sao cũng chỉ là mấy chuyện nam nữ nhơ nhớp kia. Nhưng eo sau bị một tiểu cô nương chọc chọc hai cái, hắn thật sự không nhịn được nữa mà nắm lấy bàn tay nhỏ không chịu yên phận kia.
Phương Nhược Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nịnh nọt nói: “Chúng ta không vào sao?”
Thái tử nhìn chằm chằm nàng một cái, thấy nàng thật sự tò mò về chuyện này, liền ghi nhớ trong lòng, quả là một tiểu cô nương thích hóng chuyện.
“Muốn vào xem?”
“Ừ ừ, được không?”
Phương Nhược Đường không ai dạy cũng biết cách làm nũng với Thái tử, giọng mềm mại nũng nịu, Thái tử sao có thể từ chối nổi.
Hắn chú ý đến tình hình trong nội điện, biết người bên trong đã mặc lại y phục, liền dẫn Phương Nhược Đường đi vào.
Hoàng thượng trầm mặc, mày nhíu chặt, áp lực nặng nề, dưới chân ông là một đôi nam nữ y phục xốc xếch đang quỳ.
Thấy Thái tử dẫn Phương Nhược Đường vào, sát khí nơi chân mày ông vơi đi đôi chút, nhưng vẫn không tán đồng mà hỏi: “Đưa nàng vào đây làm gì?”
“Đương nhiên là để xem đứa con trong bụng nàng ta.”
Thái tử khẽ nhấc mí mắt, Hoàng thượng liền hiểu ý.
Phương Nhược Đường thì thật sự tưởng Thái tử muốn hỏi về chuyện sao Tử Vi, liền thì thầm mấy câu với Tiểu Kính, rồi biết được kết quả.
“Không phải rồi, trong bụng Dụ quý nhân là con của tam hoàng tử.”
Phương Nhược Đường không biết uyển chuyển, nói thẳng một cách vô cùng rõ ràng.
Đã không phải là con của Hoàng thượng, thì sao có thể là sao Tử Vi giáng trần?
“Hoàng thượng tha mạng…”
“Phụ hoàng tha mạng…”
Hai tiếng cầu xin thê lương, cùng tiếng dập đầu nặng nề, vang lên nối tiếp sau lời nói của Phương Nhược Đường.
Vừa định mở miệng, đã bị một ánh mắt của Thái tử quét qua, cả người nàng ta như con gà bị bóp cổ, không thốt ra nổi một chữ.
Phương Nhược Đường dưới sự xúi giục của Tiểu Kính, liền như con lươn trơn tuột, muốn chui vào nội điện. Phương thừa tướng không nhịn được nữa, mặc kệ có chướng tai gai mắt Hoàng thượng hay không, bước lên, một tay túm lấy sau gáy nàng, kéo ngược lại.
Chuyện trong nội điện, không phải thứ mà một tiểu cô nương nên xem.
“Tổ phụ làm gì vậy?”
“Ngươi muốn làm gì?”
“Con muốn xem, bên trong có tiếng lạ lắm.”
Phương Nhược Đường dù được Tiểu Kính truyền trực tiếp tình hình, nhưng dù sao cũng là một đứa nhỏ không hiểu chuyện nam nữ. Có những việc, chỉ nghe tưởng tượng thì vẫn chỉ là tưởng tượng, nghe những âm thanh mờ ám kia, nàng vẫn chẳng thấy ngượng ngùng gì.
Hoàng thượng đã dùng Tẩy Tủy Đan, thân thể hồi phục như tuổi thanh niên, sắc mặt âm trầm như giông tố sắp đến, trực tiếp bước vào trong.
Ngay sau đó, bên trong liền vang lên tiếng hét chói tai, thảm thiết của nữ nhân, cùng với một giọng nam run rẩy: “Phụ hoàng…”
“Ủa, tên cuồng đồ là hoàng tử sao?”
“Ta chưa nói à? Là tam hoàng tử đó!”
“Chậc, tiểu nương của mình mà cũng không tha, Tam hoàng tử chơi kinh thật.”
Phương Nhược Đường tuy bị Phương thừa tướng giữ lại, không vào được nội điện, nhưng vẫn rướn cổ thật dài, dù không thấy gì cũng phải có chút cảm giác tham gia.
“Ngươi đừng như con lợn bị bắt mổ ngày Tết thế, giữ không nổi.” Phương thừa tướng chỉ cảm thấy hết sức mệt mỏi, có đứa cháu gái không biết điều thế này thật khiến người ta đau đầu.
Sao lại có thể ví nàng với heo được?
“Không thương nổi nữa.” Phương thừa tướng tức tối quát: “Đứng yên cho ta, nếu không lúc về phủ ngươi sẽ biết tay ta.”
Phương Nhược Đường bĩu môi, ngoan ngoãn đứng im, nhưng lại cảm thấy đi xem kịch mà không thấy được vai chính thì thật mất hứng, hừ hừ rồi hất tay Phương thừa tướng ra, chạy một mạch đến trốn sau lưng Thái tử.
Trong phòng không ngừng vang lên tiếng cầu xin rêи ɾỉ như quỷ khóc sói gào.
Thái tử không có hứng thú gì với chuyện này, dù sao cũng chỉ là mấy chuyện nam nữ nhơ nhớp kia. Nhưng eo sau bị một tiểu cô nương chọc chọc hai cái, hắn thật sự không nhịn được nữa mà nắm lấy bàn tay nhỏ không chịu yên phận kia.
Thái tử nhìn chằm chằm nàng một cái, thấy nàng thật sự tò mò về chuyện này, liền ghi nhớ trong lòng, quả là một tiểu cô nương thích hóng chuyện.
“Muốn vào xem?”
“Ừ ừ, được không?”
Phương Nhược Đường không ai dạy cũng biết cách làm nũng với Thái tử, giọng mềm mại nũng nịu, Thái tử sao có thể từ chối nổi.
Hắn chú ý đến tình hình trong nội điện, biết người bên trong đã mặc lại y phục, liền dẫn Phương Nhược Đường đi vào.
Hoàng thượng trầm mặc, mày nhíu chặt, áp lực nặng nề, dưới chân ông là một đôi nam nữ y phục xốc xếch đang quỳ.
Thấy Thái tử dẫn Phương Nhược Đường vào, sát khí nơi chân mày ông vơi đi đôi chút, nhưng vẫn không tán đồng mà hỏi: “Đưa nàng vào đây làm gì?”
“Đương nhiên là để xem đứa con trong bụng nàng ta.”
Thái tử khẽ nhấc mí mắt, Hoàng thượng liền hiểu ý.
Phương Nhược Đường thì thật sự tưởng Thái tử muốn hỏi về chuyện sao Tử Vi, liền thì thầm mấy câu với Tiểu Kính, rồi biết được kết quả.
“Không phải rồi, trong bụng Dụ quý nhân là con của tam hoàng tử.”
Phương Nhược Đường không biết uyển chuyển, nói thẳng một cách vô cùng rõ ràng.
Đã không phải là con của Hoàng thượng, thì sao có thể là sao Tử Vi giáng trần?
“Hoàng thượng tha mạng…”
“Phụ hoàng tha mạng…”
Hai tiếng cầu xin thê lương, cùng tiếng dập đầu nặng nề, vang lên nối tiếp sau lời nói của Phương Nhược Đường.
8
0
3 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
