0 chữ
Chương 48
Chương 48: Có tiếc nuối nhưng cũng không nhiều lắm
Dư Sinh kinh ngạc ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn đại tiểu thư, thấy trên mặt nàng ấy không những không có vẻ chán ghét, ngược lại còn ẩn hiện chút thẹn thùng, trong lòng hắn bỗng trào lên niềm vui sướиɠ điên cuồng.
Nhưng ngay sau đó lại dâng lên nỗi hổ thẹn.
Đại tiểu thư là người như ánh trăng trên trời, vậy mà lại bị một kẻ hèn mọn như hắn lén lút đem lòng yêu thích, đúng là đã làm ô uế sự thuần khiết của nàng.
“Tiểu Lục, mau lên xe ngựa về phủ thôi.”
Phương Thịnh Đường nhắc một tiếng, Dư Sinh lập tức bê bậc thang đến. Trước kia không để ý đến những chi tiết này, giờ Phương Thịnh Đường thấy vậy, liền mím môi, hơi lúng túng.
Nghĩ lại mới chợt phát hiện, Dư Sinh thật sự chỉ để mỗi nàng ấy dẫm lên người. Ngày trước khi nàng dẫn muội muội ngồi xe ngựa, sau khi nàng ấy xuống xe, Dư Sinh cũng đều bê bậc thang tới.
Phương Thịnh Đường lập tức đỏ mặt, chui vội vào trong xe.
Phương Thư Đường kinh ngạc nhìn cảnh này, cả người đều sững sờ.
Nàng ấy biết mã phu tên Dư Sinh, là một ăn mày được đại tỷ tỷ nhặt về khi còn nhỏ, tên là do một lão ăn mày đặt, đại tỷ tỷ cũng không đổi tên cho hắn.
Trước kia nàng ấy cũng từng nhận ra tâm tư của Dư Sinh, sau khi nói với đại tỷ tỷ, tuy đại tỷ tỷ không ghét bỏ, nhưng cũng chưa từng nói là thích!
Đại tỷ tỷ không thấy bị mạo phạm, nàng ấy là muội muội tất nhiên sẽ không can thiệp. Nhưng mới gả đi hai tháng, sao đã xảy ra chuyện lớn thế này? Động lòng rồi à? Trong nhà có biết không? Hôn sự của đại tỷ tỷ phải làm sao?
Phương Thư Đường trong chốc lát nghĩ ra bao điều, vô cùng hoảng loạn.
Mang nỗi lo lắng quay về phủ, nàng ấy lập tức muốn cùng đại tỷ tỷ tâm sự một phen.
Phương Thịnh Đường dỗ dành Phương Nhược Đường đi tìm thím, nhân cơ hội nhanh chóng kể rõ lai lịch của Dư Sinh.
Phương Thư Đường chết sững, sau đó siết chặt tay, kiên định nói: “Đại tỷ tỷ, chuyện tốt dâng đến tận cửa thế này, tỷ đừng hồ đồ, đừng quan tâm thích hay không, cứ trực tiếp nắm lấy! Chuyện hủy hôn với Dung Thế tử cũng phải làm ngay, tuy có lỗi với người ta, nhưng loại bánh từ trên trời rơi xuống thế này, chúng ta cũng không thể không nhận lấy!”
Phương Thịnh Đường do dự: “Thật ra chuyện với Dung Thế tử cũng không phải vấn đề, theo như tiếng lòng của Tiểu Lục, hắn là người của Tiểu Lục rồi.”
“Hử?”
Phương Thư Đường nghi hoặc.
Phương Thịnh Đường lại kể chuyện sáu nam nhân của Phương Nhược Đường.
Phương Thư Đường ngạc nhiên: “Tiểu Lục thật khiến đám nữ tử chúng ta nở mày nở mặt.”
Phương Thịnh Đường khẽ cười: “Chứ còn gì nữa? Những công tử tốt nhất kinh thành đều bị muội ấy gom một mẻ, không biết bao nhiêu tiểu thư trong nhà đang nghiến răng mắng chửi. Ta thấy Thái tử, An Quận vương và Tiểu Vương gia đều đã có quyết định rồi.”
Phương Thư Đường bật cười, nhưng chưa cười được mấy tiếng thì lại lo lắng: “Họ có phải vì tiên đan mà đến không? Vậy có thật lòng với Tiểu Lục được không?”
Phương Thịnh Đường nhướng mày: “Có thật lòng hay không quan trọng sao? Dù gì thì cũng phải một lòng một dạ với Tiểu Lục. Hơn nữa nếu những điều Tiểu Kính nói đều là thật, họ là vì theo đuổi Tiểu Lục mà đến, thì không sợ họ không có chân tình.”
“Cũng phải, vậy nói như thế, Dung Thế tử động tình cũng chỉ là chuyện sớm muộn.” Phương Thư Đường lo lắng nhìn Phương Thịnh Đường.
Phương Thịnh Đường cười nhẹ: “Muội đừng nhìn ta như thế, ta phân rõ được nặng nhẹ.”
“Đừng buồn nữa, nghĩ theo hướng tích cực đi.” Phương Thư Đường biết đại tỷ tỷ rất hài lòng với Dung Thế tử, nếu không đã chẳng chờ đợi nhiều năm đến vậy.
Phương Thịnh Đường khẽ kéo môi, trên mặt hiện lên vài phần mơ hồ: “Ta với hắn… tuy có nuối tiếc, nhưng không nhiều lắm.”
Nữ nhi được nuôi dạy để trở thành chính thê trong gia tộc thế gia, hiếm ai lấy tình yêu làm trọng. Chỉ là dù gì cũng là vị hôn phu được định sẵn từ nhỏ, nếu nói là hoàn toàn vui vẻ tiếp nhận tất cả chuyện này, thì không thể nào.
Có nuối tiếc, nhưng cũng không nhiều lắm.
Trước cám dỗ lớn thế này, nàng ấy cũng chỉ là một người phàm tục.
Vì có những chuyện không cần nói ra, nàng cũng hiểu rõ. Tiểu Lục mang theo dị bảo trong người, người mà dị bảo chỉ định cho nàng, nàng có thể không cần, nhưng chắc chắn sẽ không thuộc về cô nương khác.
Còn bản thân nàng, trong nhà tuy sẽ không ép buộc, nhưng chắc chắn hy vọng nàng sẽ ở bên Dư Sinh. Lợi ích rành rành trước mắt, ai cũng sẽ chọn.
Nhưng ngay sau đó lại dâng lên nỗi hổ thẹn.
Đại tiểu thư là người như ánh trăng trên trời, vậy mà lại bị một kẻ hèn mọn như hắn lén lút đem lòng yêu thích, đúng là đã làm ô uế sự thuần khiết của nàng.
“Tiểu Lục, mau lên xe ngựa về phủ thôi.”
Phương Thịnh Đường nhắc một tiếng, Dư Sinh lập tức bê bậc thang đến. Trước kia không để ý đến những chi tiết này, giờ Phương Thịnh Đường thấy vậy, liền mím môi, hơi lúng túng.
Nghĩ lại mới chợt phát hiện, Dư Sinh thật sự chỉ để mỗi nàng ấy dẫm lên người. Ngày trước khi nàng dẫn muội muội ngồi xe ngựa, sau khi nàng ấy xuống xe, Dư Sinh cũng đều bê bậc thang tới.
Phương Thư Đường kinh ngạc nhìn cảnh này, cả người đều sững sờ.
Nàng ấy biết mã phu tên Dư Sinh, là một ăn mày được đại tỷ tỷ nhặt về khi còn nhỏ, tên là do một lão ăn mày đặt, đại tỷ tỷ cũng không đổi tên cho hắn.
Trước kia nàng ấy cũng từng nhận ra tâm tư của Dư Sinh, sau khi nói với đại tỷ tỷ, tuy đại tỷ tỷ không ghét bỏ, nhưng cũng chưa từng nói là thích!
Đại tỷ tỷ không thấy bị mạo phạm, nàng ấy là muội muội tất nhiên sẽ không can thiệp. Nhưng mới gả đi hai tháng, sao đã xảy ra chuyện lớn thế này? Động lòng rồi à? Trong nhà có biết không? Hôn sự của đại tỷ tỷ phải làm sao?
Phương Thư Đường trong chốc lát nghĩ ra bao điều, vô cùng hoảng loạn.
Mang nỗi lo lắng quay về phủ, nàng ấy lập tức muốn cùng đại tỷ tỷ tâm sự một phen.
Phương Thư Đường chết sững, sau đó siết chặt tay, kiên định nói: “Đại tỷ tỷ, chuyện tốt dâng đến tận cửa thế này, tỷ đừng hồ đồ, đừng quan tâm thích hay không, cứ trực tiếp nắm lấy! Chuyện hủy hôn với Dung Thế tử cũng phải làm ngay, tuy có lỗi với người ta, nhưng loại bánh từ trên trời rơi xuống thế này, chúng ta cũng không thể không nhận lấy!”
Phương Thịnh Đường do dự: “Thật ra chuyện với Dung Thế tử cũng không phải vấn đề, theo như tiếng lòng của Tiểu Lục, hắn là người của Tiểu Lục rồi.”
“Hử?”
Phương Thư Đường nghi hoặc.
Phương Thịnh Đường lại kể chuyện sáu nam nhân của Phương Nhược Đường.
Phương Thư Đường ngạc nhiên: “Tiểu Lục thật khiến đám nữ tử chúng ta nở mày nở mặt.”
Phương Thư Đường bật cười, nhưng chưa cười được mấy tiếng thì lại lo lắng: “Họ có phải vì tiên đan mà đến không? Vậy có thật lòng với Tiểu Lục được không?”
Phương Thịnh Đường nhướng mày: “Có thật lòng hay không quan trọng sao? Dù gì thì cũng phải một lòng một dạ với Tiểu Lục. Hơn nữa nếu những điều Tiểu Kính nói đều là thật, họ là vì theo đuổi Tiểu Lục mà đến, thì không sợ họ không có chân tình.”
“Cũng phải, vậy nói như thế, Dung Thế tử động tình cũng chỉ là chuyện sớm muộn.” Phương Thư Đường lo lắng nhìn Phương Thịnh Đường.
Phương Thịnh Đường cười nhẹ: “Muội đừng nhìn ta như thế, ta phân rõ được nặng nhẹ.”
“Đừng buồn nữa, nghĩ theo hướng tích cực đi.” Phương Thư Đường biết đại tỷ tỷ rất hài lòng với Dung Thế tử, nếu không đã chẳng chờ đợi nhiều năm đến vậy.
Phương Thịnh Đường khẽ kéo môi, trên mặt hiện lên vài phần mơ hồ: “Ta với hắn… tuy có nuối tiếc, nhưng không nhiều lắm.”
Nữ nhi được nuôi dạy để trở thành chính thê trong gia tộc thế gia, hiếm ai lấy tình yêu làm trọng. Chỉ là dù gì cũng là vị hôn phu được định sẵn từ nhỏ, nếu nói là hoàn toàn vui vẻ tiếp nhận tất cả chuyện này, thì không thể nào.
Có nuối tiếc, nhưng cũng không nhiều lắm.
Trước cám dỗ lớn thế này, nàng ấy cũng chỉ là một người phàm tục.
Vì có những chuyện không cần nói ra, nàng cũng hiểu rõ. Tiểu Lục mang theo dị bảo trong người, người mà dị bảo chỉ định cho nàng, nàng có thể không cần, nhưng chắc chắn sẽ không thuộc về cô nương khác.
Còn bản thân nàng, trong nhà tuy sẽ không ép buộc, nhưng chắc chắn hy vọng nàng sẽ ở bên Dư Sinh. Lợi ích rành rành trước mắt, ai cũng sẽ chọn.
7
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
