0 chữ
Chương 17
Chương 17: Tẩy tủy tanh tưởi
Tan triều xong, Phương Nhược Đường bắt đầu nghĩ xem nên nhờ nương đưa thϊếp, mời Đại cô nương Tào gia đến chơi một chuyến.
Tào ngự sử tuy làm quan thanh liêm chính trực, nhưng dù sao cũng là cha người ta, làm gì có chuyện không thương con gái mình, liền bất chấp sĩ diện, lập tức mời Phương Thừa tướng đến phủ uống rượu.
Phương Thừa tướng liền đồng ý ngay, ra khỏi cung thì hai tổ tôn ngồi xe ngựa đến phủ Tào ngự sử.
【Tiểu gương, ta phát hiện ta đúng là một ngôi sao may mắn, hễ nghĩ gì là được nấy.】
Tiểu gương: …
Có vài lời, không biết có nên nói hay không.
Thôi vậy, không nói nữa, để nàng vui đi!
Theo lẽ thường, đến nhà người ta, Phương Nhược Đường chắc chắn phải đi bái kiến Lão phu nhân Tào gia trước, nhưng lần này Tào ngự sử không cho người báo tin, mà để hạ nhân mời tổ tôn Phương thừa tướng đến đình hoa.
Ông ta đi trước một bước đến hậu viện, nói sơ qua tình hình với phu nhân, Tào phu nhân nghe xong nghẹn thở không nổi, ngất xỉu tại chỗ.
May mà có phủ y ngay đó, châm cho hai châm thì tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh đã khóc không ngừng: “Đậu Tuân cái đồ súc sinh! Hu hu… nữ nhi đáng thương của ta, sau này nó sống sao đây!”
Tào ngự sử nhanh chóng kể đến chuyện Tẩy tủy đan.
Sự thần kỳ của Phương Nhược Đường giờ không còn là bí mật, huống hồ hôm Trưởng công chúa mở tiệc, bà ấy cũng có mặt.
“Thật sao?” Tào phu nhân lau nước mắt, chắp tay cầu khẩn: “Lục tiểu thư Phương gia đúng là ân nhân lớn của nhà chúng ta, đợi chuyện này qua đi, ta nhất định phải đến chùa xin cho con bé một bài vị trường sinh, ngày ngày cúng bái.”
Tào ngự sử nghẹn lời, hiếm khi không phản đối chuyện mê tín của phu nhân mình.
Chẳng mấy chốc, Đại tiểu thư Tào gia đã được mời về phủ. Tổng quản đích thân đi mời, nhưng không nói rõ lý do, khiến nàng ấy tưởng trong nhà xảy ra chuyện, vội vàng trở về.
Cả nhà ba người gặp mặt, hai vợ chồng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mở miệng nổi, ngược lại là Đại cô nương Tào gia thấy mắt mẹ sưng đỏ, mặt cha đầy u sầu, thì lo lắng không thôi.
Phương Nhược Đường ăn uống no nê, đang suy tính nên đưa Tẩy Tủy Đan cho Tào ngự sử thế nào, rồi thuyết phục ông ta đút cho Đại cô nương Tào gia uống, thì thấy Tào ngự sử dẫn nàng ấy đến.
“Ta và Phương thừa tướng có vài chuyện cần bàn, con đi tiếp Lục tiểu thư Phương gia.”
Đại cô nương Tào gia hơi ngẩn người, trong nhà chẳng thiếu các muội muội chưa xuất giá, huống hồ nàng ấy còn lớn hơn Lục tiểu thư này hơn mười tuổi, trước giờ cũng chưa từng qua lại!
Tuy không hiểu cha mẹ đang định giở trò gì, nhưng Đại cô nương Tào gia xưa nay hiểu lễ nghĩa, dẹp bỏ nghi ngờ, ra dáng chủ nhà đàng hoàng tiếp đãi.
“Chút nữa mặc kệ Lục tiểu thư đưa con cái gì, con cứ ăn vào là được.” Tào phu nhân chỉ dặn đúng một câu rồi để nữ nhi dẫn Phương Nhược Đường vào hậu viện.
Bà ấy rất hiểu con gái mình, cho dù gặp chuyện gì cũng không bao giờ sụp đổ trước mặt người ngoài, để mất mặt Tào gia. Nếu là chuyện khác, bà có thể mở lời, nhưng chuyện lần này, bà thật sự không nói ra nổi.
Đại cô nương Tào gia hơi cứng người, không phải người hay cười nói, nên trông chững chạc hơn tuổi thật, giống phụ nhân hơn ba mươi.
Thêm nữa, nàng ấy xuất giá đã mười năm mà chưa sinh con, khiến giữa lông mày luôn có vẻ u sầu. Dù sao thì với tình trạng của nàng, Đậu thị lang căn bản không dám để nàng mang thai, lén bỏ thuốc vào người nàng.
“Tào tỷ tỷ.”
Đại cô nương Tào gia ngẩn người khi nghe cách xưng hô đó.
Xuất giá hơn mười năm, trước khi được phong hiệu thì người ta gọi nàng ấy là Đậu thái thái, sau khi Đậu Tuân được thăng chức, nàng cũng được phong cáo mệnh, người ta bắt đầu gọi nàng là Đậu phu nhân.
【Ta nên đưa viên Tẩy tủy đan này cho Đại cô nương Tào gia thế nào đây? Lấy ra trực tiếp liệu có kỳ lạ quá không? Nàng ấy có từ chối không?】
【Từ chối thì là do nàng ta ngốc, vậy thì đừng lãng phí, tôn trọng lựa chọn của nàng ta.】
【Thật không đó?】
Phương Nhược Đường mắt sáng rỡ, có chút động tâm.
Nàng cảm thấy tiểu gương đối xử với mình rất tốt, sau này chắc chắn vẫn sẽ có Tẩy Tủy Đan nữa, nhưng hiện tại thì vẫn là thứ rất khan hiếm!
Nàng thương cảm cho Đại cô nương Tào gia, nhưng cũng muốn người nhà mình được dùng trước.
Tào ngự sử tuy làm quan thanh liêm chính trực, nhưng dù sao cũng là cha người ta, làm gì có chuyện không thương con gái mình, liền bất chấp sĩ diện, lập tức mời Phương Thừa tướng đến phủ uống rượu.
Phương Thừa tướng liền đồng ý ngay, ra khỏi cung thì hai tổ tôn ngồi xe ngựa đến phủ Tào ngự sử.
【Tiểu gương, ta phát hiện ta đúng là một ngôi sao may mắn, hễ nghĩ gì là được nấy.】
Tiểu gương: …
Có vài lời, không biết có nên nói hay không.
Thôi vậy, không nói nữa, để nàng vui đi!
Theo lẽ thường, đến nhà người ta, Phương Nhược Đường chắc chắn phải đi bái kiến Lão phu nhân Tào gia trước, nhưng lần này Tào ngự sử không cho người báo tin, mà để hạ nhân mời tổ tôn Phương thừa tướng đến đình hoa.
May mà có phủ y ngay đó, châm cho hai châm thì tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh đã khóc không ngừng: “Đậu Tuân cái đồ súc sinh! Hu hu… nữ nhi đáng thương của ta, sau này nó sống sao đây!”
Tào ngự sử nhanh chóng kể đến chuyện Tẩy tủy đan.
Sự thần kỳ của Phương Nhược Đường giờ không còn là bí mật, huống hồ hôm Trưởng công chúa mở tiệc, bà ấy cũng có mặt.
“Thật sao?” Tào phu nhân lau nước mắt, chắp tay cầu khẩn: “Lục tiểu thư Phương gia đúng là ân nhân lớn của nhà chúng ta, đợi chuyện này qua đi, ta nhất định phải đến chùa xin cho con bé một bài vị trường sinh, ngày ngày cúng bái.”
Tào ngự sử nghẹn lời, hiếm khi không phản đối chuyện mê tín của phu nhân mình.
Cả nhà ba người gặp mặt, hai vợ chồng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không mở miệng nổi, ngược lại là Đại cô nương Tào gia thấy mắt mẹ sưng đỏ, mặt cha đầy u sầu, thì lo lắng không thôi.
Phương Nhược Đường ăn uống no nê, đang suy tính nên đưa Tẩy Tủy Đan cho Tào ngự sử thế nào, rồi thuyết phục ông ta đút cho Đại cô nương Tào gia uống, thì thấy Tào ngự sử dẫn nàng ấy đến.
“Ta và Phương thừa tướng có vài chuyện cần bàn, con đi tiếp Lục tiểu thư Phương gia.”
Đại cô nương Tào gia hơi ngẩn người, trong nhà chẳng thiếu các muội muội chưa xuất giá, huống hồ nàng ấy còn lớn hơn Lục tiểu thư này hơn mười tuổi, trước giờ cũng chưa từng qua lại!
“Chút nữa mặc kệ Lục tiểu thư đưa con cái gì, con cứ ăn vào là được.” Tào phu nhân chỉ dặn đúng một câu rồi để nữ nhi dẫn Phương Nhược Đường vào hậu viện.
Bà ấy rất hiểu con gái mình, cho dù gặp chuyện gì cũng không bao giờ sụp đổ trước mặt người ngoài, để mất mặt Tào gia. Nếu là chuyện khác, bà có thể mở lời, nhưng chuyện lần này, bà thật sự không nói ra nổi.
Đại cô nương Tào gia hơi cứng người, không phải người hay cười nói, nên trông chững chạc hơn tuổi thật, giống phụ nhân hơn ba mươi.
Thêm nữa, nàng ấy xuất giá đã mười năm mà chưa sinh con, khiến giữa lông mày luôn có vẻ u sầu. Dù sao thì với tình trạng của nàng, Đậu thị lang căn bản không dám để nàng mang thai, lén bỏ thuốc vào người nàng.
“Tào tỷ tỷ.”
Đại cô nương Tào gia ngẩn người khi nghe cách xưng hô đó.
Xuất giá hơn mười năm, trước khi được phong hiệu thì người ta gọi nàng ấy là Đậu thái thái, sau khi Đậu Tuân được thăng chức, nàng cũng được phong cáo mệnh, người ta bắt đầu gọi nàng là Đậu phu nhân.
【Ta nên đưa viên Tẩy tủy đan này cho Đại cô nương Tào gia thế nào đây? Lấy ra trực tiếp liệu có kỳ lạ quá không? Nàng ấy có từ chối không?】
【Từ chối thì là do nàng ta ngốc, vậy thì đừng lãng phí, tôn trọng lựa chọn của nàng ta.】
【Thật không đó?】
Phương Nhược Đường mắt sáng rỡ, có chút động tâm.
Nàng cảm thấy tiểu gương đối xử với mình rất tốt, sau này chắc chắn vẫn sẽ có Tẩy Tủy Đan nữa, nhưng hiện tại thì vẫn là thứ rất khan hiếm!
Nàng thương cảm cho Đại cô nương Tào gia, nhưng cũng muốn người nhà mình được dùng trước.
7
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
