0 chữ
Chương 39
Chương 39: Không biết xấu hổ
Sắc mặt Cố Lâu Ngâm hơi có phần ngượng ngùng.
Lâm Vụ Liễm nghiêm túc nói: "Tiêu công tử đã cứu sư đệ ta, cũng như cứu mạng ta. Sau này nếu công tử có việc gì cần, dù là nước sôi lửa bỏng, ta cũng quyết không từ chối."
Những lời trịnh trọng như thế, Tiêu Ngọc Án chỉ nghe cho có, chứ chẳng để trong lòng. Cậu chỉ cười cười: "Công tử khách khí rồi."
Sau khi tìm được sư huynh, Cố Lâu Ngâm vẫn muốn ở lại Lư Lăng thành để tiếp tục truy tìm ba người trong gương.
Lâm Vụ Liễm thì nói rằng hai người đã rời Vân Kiếm Các khá lâu, chắc chắn sư môn đang lo lắng, nên vẫn nên quay về trước. Còn ba người trong gương kia, rất có thể đã rời khỏi thành, tìm kiếm tốn thời gian và công sức, chi bằng về Vân Kiếm Các rồi cử thêm người đến hỗ trợ, sẽ hiệu quả hơn nhiều so với bốn người mò kim đáy bể.
Tiêu Ngọc Án nói: "Lâm Công tử nói đúng. Người trong gương do oán khí mà sinh ra từ đồng kính, thay vì tốn công truy tìm chúng, chi bằng nghiên cứu bí mật của đồng kính trước. Biết đâu hủy được nó rồi thì chúng cũng tự tiêu tan."
Cố Lâu Ngâm trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói: "Được, theo lời các ngươi, quay về Vân Kiếm Các trước."
Bốn người từ biệt Lư Lăng thái thú, mang theo đồng kính, ngự kiếm bay về Vân Kiếm Các.
Tiêu Ngọc Án và Mục Ưng Dương không có kiếm, chỉ có thể đi nhờ trên kiếm của hai kiếm tu còn lại. Tiêu Ngọc Án đi với Cố Lâu Ngâm, Mục Ưng Dương đi với Lâm Vụ Liễm. Mục Ưng Dương tỏ ra bất mãn với sự sắp xếp này, chỉ hận rằng độc xà của y không thể mang y và sư huynh bay lên trời.
Tiêu Ngọc Án phấn khích nói: "Trước đây ta chưa từng ngự kiếm, có rơi xuống không nhỉ?"
Cố Lâu Ngâm đáp: "Ngươi ôm chặt ta thì sẽ không."
Tiêu Ngọc Án "ồ" một tiếng, cười nói: "Vậy ta phải ôm cho thật chặt rồi."
Mặt Mục Ưng Dương tối sầm, lạnh lùng nói: "Không biết xấu hổ."
Ban đầu Cố Lâu Ngâm không thấy có gì không ổn với cuộc đối thoại của mình và Tiêu Ngọc Án, nhưng bị Mục Ưng Dương mắng vậy thì bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ, liền khẽ ho một tiếng: "Ta không có ý đó."
Tiêu Ngọc Án tỏ vẻ ngây thơ: "Vậy rốt cuộc ta có nên ôm chặt không?"
Cố Lâu Ngâm: "...Tùy ngươi."
Cảm giác khi ngự kiếm quả thật chẳng dễ chịu chút nào. Gió lạnh thổi rát mặt Tiêu Ngọc Án, muốn đứng vững trên thanh kiếm, cậu buộc phải vòng tay ôm eo Cố Lâu Ngâm từ phía sau, tiện thể còn sưởi ấm một chút.
Thân thể Cố Lâu Ngâm hơi cứng lại, hỏi: "Lạnh à?"
Tiêu Ngọc Án tựa mặt lên lưng hắn, nhắm mắt:
Lâm Vụ Liễm nghiêm túc nói: "Tiêu công tử đã cứu sư đệ ta, cũng như cứu mạng ta. Sau này nếu công tử có việc gì cần, dù là nước sôi lửa bỏng, ta cũng quyết không từ chối."
Những lời trịnh trọng như thế, Tiêu Ngọc Án chỉ nghe cho có, chứ chẳng để trong lòng. Cậu chỉ cười cười: "Công tử khách khí rồi."
Sau khi tìm được sư huynh, Cố Lâu Ngâm vẫn muốn ở lại Lư Lăng thành để tiếp tục truy tìm ba người trong gương.
Lâm Vụ Liễm thì nói rằng hai người đã rời Vân Kiếm Các khá lâu, chắc chắn sư môn đang lo lắng, nên vẫn nên quay về trước. Còn ba người trong gương kia, rất có thể đã rời khỏi thành, tìm kiếm tốn thời gian và công sức, chi bằng về Vân Kiếm Các rồi cử thêm người đến hỗ trợ, sẽ hiệu quả hơn nhiều so với bốn người mò kim đáy bể.
Cố Lâu Ngâm trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói: "Được, theo lời các ngươi, quay về Vân Kiếm Các trước."
Bốn người từ biệt Lư Lăng thái thú, mang theo đồng kính, ngự kiếm bay về Vân Kiếm Các.
Tiêu Ngọc Án và Mục Ưng Dương không có kiếm, chỉ có thể đi nhờ trên kiếm của hai kiếm tu còn lại. Tiêu Ngọc Án đi với Cố Lâu Ngâm, Mục Ưng Dương đi với Lâm Vụ Liễm. Mục Ưng Dương tỏ ra bất mãn với sự sắp xếp này, chỉ hận rằng độc xà của y không thể mang y và sư huynh bay lên trời.
Tiêu Ngọc Án phấn khích nói: "Trước đây ta chưa từng ngự kiếm, có rơi xuống không nhỉ?"
Tiêu Ngọc Án "ồ" một tiếng, cười nói: "Vậy ta phải ôm cho thật chặt rồi."
Mặt Mục Ưng Dương tối sầm, lạnh lùng nói: "Không biết xấu hổ."
Ban đầu Cố Lâu Ngâm không thấy có gì không ổn với cuộc đối thoại của mình và Tiêu Ngọc Án, nhưng bị Mục Ưng Dương mắng vậy thì bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ, liền khẽ ho một tiếng: "Ta không có ý đó."
Tiêu Ngọc Án tỏ vẻ ngây thơ: "Vậy rốt cuộc ta có nên ôm chặt không?"
Cố Lâu Ngâm: "...Tùy ngươi."
Cảm giác khi ngự kiếm quả thật chẳng dễ chịu chút nào. Gió lạnh thổi rát mặt Tiêu Ngọc Án, muốn đứng vững trên thanh kiếm, cậu buộc phải vòng tay ôm eo Cố Lâu Ngâm từ phía sau, tiện thể còn sưởi ấm một chút.
Thân thể Cố Lâu Ngâm hơi cứng lại, hỏi: "Lạnh à?"
Tiêu Ngọc Án tựa mặt lên lưng hắn, nhắm mắt:
15
0
3 tháng trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
