0 chữ
Chương 35
Chương 35: Ít nhất hắn không hung dữ với ta
Mục Ưng Dương lập tức bật dậy, gương mặt anh tuấn đỏ bừng: “Tiêu Ngọc Án, huynh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Tiêu Ngọc Án bật cười thành tiếng, chọc tức sư đệ đến mức ngất xỉu là ước mơ từ nhỏ của cậu. Nhìn nét mặt đỏ trắng thay nhau của Mục Ưng Dương thật thú vị, nhưng nếu nói tiếp chắc chắn hệ thống sẽ lại sửa lời cậu, chi bằng dừng lại đúng lúc.
Tiêu Ngọc Án nghiêm túc nói: “Sư đệ, đừng phí thời gian nữa. Huynh sẽ không quay về đâu.”
Mục Ưng Dương nghiến răng: “Không về sư môn thì huynh đi đâu? Hình Thiên Tông à? Huynh giả mạo đệ đệ Tiêu Độ, hắn không gϊếŧ huynh là may rồi, huynh còn mong chờ gì ở hắn?”
Tiêu Ngọc Án bực bội: “Ai giả mạo chứ, là hắn mắt mù nhận nhầm người!”
Mục Ưng Dương kiên định nói: “Huynh đi đâu cũng không được, chỉ có thể về với đệ.”
“Ta không về với đệ, ta muốn đi theo Cố công tử.”
Mục Ưng Dương suýt thổ huyết, chỉ vào Tiêu Ngọc Án: “Huynh nói gì? Huynh dám nói lại lần nữa xem?”
“Ta nói, ta muốn đi theo Cố công tử.” Tiêu Ngọc Án chậm rãi nói: “Cố công tử tuấn tú, tu vi cao, lại là thiếu các chủ của Vân Kiếm Các. Quan trọng nhất là, huynh ấy không hung dữ với ta.”
Mục Ưng Dương như bị tức đến phát điên, nửa ngày không thốt nên lời.
“Ta đã cứu mạng Cố công tử, ta muốn theo huynh ấy về Vân Kiếm Các, xem thử nơi được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ rốt cuộc thế nào.”
Mục Ưng Dương cố gắng lấy lại giọng, chất vấn: “Huynh chỉ muốn theo hắn về Vân Kiếm Các thôi sao? Không còn suy nghĩ nào khác à?” Nói đến đây, trong đầu y lại hiện lên cảnh tượng đáng sợ vừa thấy không lâu trước.
Tiêu Ngọc Án thản nhiên nói: “Có đấy.”
Mục Ưng Dương kinh hoảng: “Huynh chẳng lẽ... Thích...”
Chưa kịp nói hết câu, một quản sự phủ Thái Thú gõ cửa gọi: “Tiên trưởng, đại nhân nhà ta thỉnh tiên trưởng qua gặp mặt.”
“Biết rồi.” Tiêu Ngọc Án nói: “Sư đệ, sư huynh phải đi xử lý chính sự.”
Mục Ưng Dương không nghĩ ngợi liền nói: “Đệ đi cùng huynh.”
Tại chính sảnh phủ Thái Thú, mọi người liên quan đều đã có mặt. Thái Thú nghe được sơ lược sự việc từ Cố Lâu Ngâm, sợ đến hồn vía lên mây: “Tiên trưởng à, nhà họ Thọ chúng tôi xưa nay chỉ sống an phận thủ thường, sao lại có thứ tà vật như vậy trong phủ!” Thái Thú chú ý tới Mục Ưng Dương, vội hỏi: “Vị này là?”
Tiêu Ngọc Án: “Sư đệ ta.”
Thái Thú niềm nở: “Thì ra cũng là một vị tiên trưởng! Không biết vị tiên trưởng này đã có hôn phối chưa?”
“Đệ ta còn nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu, đại nhân đừng có ý định với nó nữa.”
Tiêu Ngọc Án bật cười thành tiếng, chọc tức sư đệ đến mức ngất xỉu là ước mơ từ nhỏ của cậu. Nhìn nét mặt đỏ trắng thay nhau của Mục Ưng Dương thật thú vị, nhưng nếu nói tiếp chắc chắn hệ thống sẽ lại sửa lời cậu, chi bằng dừng lại đúng lúc.
Tiêu Ngọc Án nghiêm túc nói: “Sư đệ, đừng phí thời gian nữa. Huynh sẽ không quay về đâu.”
Mục Ưng Dương nghiến răng: “Không về sư môn thì huynh đi đâu? Hình Thiên Tông à? Huynh giả mạo đệ đệ Tiêu Độ, hắn không gϊếŧ huynh là may rồi, huynh còn mong chờ gì ở hắn?”
Tiêu Ngọc Án bực bội: “Ai giả mạo chứ, là hắn mắt mù nhận nhầm người!”
Mục Ưng Dương kiên định nói: “Huynh đi đâu cũng không được, chỉ có thể về với đệ.”
Mục Ưng Dương suýt thổ huyết, chỉ vào Tiêu Ngọc Án: “Huynh nói gì? Huynh dám nói lại lần nữa xem?”
“Ta nói, ta muốn đi theo Cố công tử.” Tiêu Ngọc Án chậm rãi nói: “Cố công tử tuấn tú, tu vi cao, lại là thiếu các chủ của Vân Kiếm Các. Quan trọng nhất là, huynh ấy không hung dữ với ta.”
Mục Ưng Dương như bị tức đến phát điên, nửa ngày không thốt nên lời.
“Ta đã cứu mạng Cố công tử, ta muốn theo huynh ấy về Vân Kiếm Các, xem thử nơi được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ rốt cuộc thế nào.”
Mục Ưng Dương cố gắng lấy lại giọng, chất vấn: “Huynh chỉ muốn theo hắn về Vân Kiếm Các thôi sao? Không còn suy nghĩ nào khác à?” Nói đến đây, trong đầu y lại hiện lên cảnh tượng đáng sợ vừa thấy không lâu trước.
Mục Ưng Dương kinh hoảng: “Huynh chẳng lẽ... Thích...”
Chưa kịp nói hết câu, một quản sự phủ Thái Thú gõ cửa gọi: “Tiên trưởng, đại nhân nhà ta thỉnh tiên trưởng qua gặp mặt.”
“Biết rồi.” Tiêu Ngọc Án nói: “Sư đệ, sư huynh phải đi xử lý chính sự.”
Mục Ưng Dương không nghĩ ngợi liền nói: “Đệ đi cùng huynh.”
Tại chính sảnh phủ Thái Thú, mọi người liên quan đều đã có mặt. Thái Thú nghe được sơ lược sự việc từ Cố Lâu Ngâm, sợ đến hồn vía lên mây: “Tiên trưởng à, nhà họ Thọ chúng tôi xưa nay chỉ sống an phận thủ thường, sao lại có thứ tà vật như vậy trong phủ!” Thái Thú chú ý tới Mục Ưng Dương, vội hỏi: “Vị này là?”
Tiêu Ngọc Án: “Sư đệ ta.”
Thái Thú niềm nở: “Thì ra cũng là một vị tiên trưởng! Không biết vị tiên trưởng này đã có hôn phối chưa?”
12
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
