0 chữ
Chương 16
Chương 16
Vệ Hoán Dật chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Bạch Ái nói ra những lời như vậy.
Có lẽ vì ba năm trước, Bạch Ái đối xử quá tốt với cô, khiến cô say mê như sống trong mây trời hạnh phúc. Nhưng bây giờ từng câu nói của Bạch Ái lại đập nát trái tim cô. Mây tan, cô rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
Đôi mắt đỏ ngầu vì sốt cao, Vệ Hoán Dật nhìn thấy bản thân nhếch nhác trong ánh mắt lạnh lùng của Bạch Ái, rồi cúi đầu, ánh mắt chùng xuống.
Thật quá đáng thương. Cô nghĩ mình hẳn là một kẻ điên đáng ghét trong mắt Bạch Ái.
Nhưng Vệ Hoán Dật không thể không có Bạch Ái. Dù bị ánh mắt ghét bỏ nhìn xoáy vào, cô vẫn phải cố gắng bám trụ, từng bước bò lên khỏi vực thẳm.
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Bạch Ái cầm điện thoại và túi xách, dường như định rời khỏi phòng.
Vệ Hoán Dật hoảng hốt. Không lẽ Bạch Ái thà ra ngoài thuê phòng khác cũng không muốn ở chung với cô?
Cô gượng gạo bò xuống giường, đôi chân trần chạm sàn lạnh buốt, muốn đưa tay giữ Bạch Ái lại.
Nhưng sốt cao khiến cơ thể kiệt quệ. Chưa kịp bước nổi một bước, cô đã ngã quỵ xuống đất, quỳ gối nhìn lên Bạch Ái: "Chị... chị định đi đâu?"
Từ trên cao nhìn xuống, Bạch Ái thấy đôi mắt đỏ hoe của Vệ Hoán Dật. Có lẽ vì sốt, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn sáng rực, khiến người khác không thể rời đi ánh nhìn.
Để ngăn Vệ Hoán Dật tiếp tục bám lấy mình hay gây chú ý từ những người khác, Bạch Ái giải thích: "Tôi đặt thuốc hạ sốt, giờ đi lấy."
Rút thẻ phòng ra, Bạch Ái bước ra cửa. Trước khi cánh cửa khép lại, cô nghe thấy Vệ Hoán Dật gấp gáp hỏi: "Chị sẽ quay lại chứ?"
Bạch Ái khựng lại, rồi không trả lời, đi thẳng không ngoảnh đầu.
Bạch Ái mang thẻ phòng đi, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Cô biết Vệ Hoán Dật không thích bóng tối. Khi cả hai còn sống chung, Vệ Hoán Dật luôn để đèn ngủ sáng khi đi ngủ, chỉ cần một chút ánh sáng cũng đủ khiến cô ấy cảm thấy an tâm.
Khoảnh khắc cầm thẻ phòng rời đi, Bạch Ái đã ngập ngừng một chút. Nhưng cô không còn như trước đây, không còn quan tâm đến từng cảm xúc nhỏ nhặt của Vệ Hoán Dật. Và hơn hết, cô cũng khó tin một người yếu ớt như vậy có thể mở cửa kịp nếu cô quay lại.
Bạch Ái đi lấy thuốc hạ sốt và kháng viêm, rồi trở về phòng. Cô quẹt thẻ mở cửa, ánh sáng lập tức ngập tràn căn phòng.
Vệ Hoán Dật vẫn ngồi quỳ dưới sàn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống đất.
Bạch Ái bước đến, lay nhẹ vai Vệ Hoán Dật. Lúc này, cô ấy như bừng tỉnh, ánh mắt rời khỏi sàn nhà và hướng lên nhìn Bạch Ái.
"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi." Bạch Ái đưa cho cô ấy một cốc nước, ra hiệu uống thuốc.
Vệ Hoán Dật ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng đôi tay run rẩy đến mức nước trong cốc suýt tràn ra ngoài.
Bạch Ái lạnh lùng quan sát, không có ý định giúp đỡ. Hôm nay cô đã nhượng bộ Vệ Hoán Dật quá nhiều, giờ chẳng muốn chăm sóc hay dỗ dành thêm nữa.
Vệ Hoán Dật cố gắng cầm cốc, tay run mãi đến khi Bạch Ái mất hết kiên nhẫn: "Thường giờ này tôi đã ngủ rồi."
Thực ra Bạch Ái không phải người không thể thức khuya. Từ lúc học tiến sĩ đến khi đi làm, cô đã thức trắng vô số lần. Thậm chí khi còn bên Vệ Hoán Dật, cô cũng thường xuyên ngủ muộn.
Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy kiệt quệ. Sự hiện diện của Vệ Hoán Dật kéo cô chìm đắm vào quá khứ, khiến cô bị bao phủ bởi cảm giác căm ghét.
Vệ Hoán Dật nghe thấy, vội vàng uống thuốc, hấp tấp đến mức làm đổ một ít nước trong cốc.
Bạch Ái im lặng lau sạch sàn bằng khăn giấy, không để ý đến ánh mắt sợ hãi của Vệ Hoán Dật.
"Chị, có thể để đèn ngủ sáng được không?" Tiếng nói run rẩy của Vệ Hoán Dật khiến Bạch Ái khựng lại.
Người từng cao ngạo như Vệ Hoán Dật giờ đây lại học cách nói chuyện nhẹ nhàng, cầu xin như vậy.
Lẽ ra cô phải cảm thấy vui vẻ, nhưng điều đó không mang lại sự thỏa mãn mà cô tưởng tượng. Cô không cố ý trả thù Vệ Hoán Dật, nhưng mỗi lần bị bám lấy, ký ức ba năm ấy lại ùa về khiến cô càng căm ghét người trước mặt.
Cô không biết phải đối mặt với Vệ Hoán Dật ra sao. Cô sợ mình sẽ quay về dáng vẻ nhún nhường, dè dặt ngày xưa, chỉ vì một ánh nhìn nhỏ nhặt của Vệ Hoán Dật. Nhưng cô cũng sợ một ngày nào đó sẽ không kìm được, sẽ gào thét, trút giận lên mọi chuyện cũ, biến cuộc sống hiện tại thành đống đổ nát.
Bạch Ái không muốn bất kỳ sự bù đắp nào từ Vệ Hoán Dật. Cô chỉ muốn cô ấy biến mất khỏi cuộc đời mình.
Bạch Ái đưa nhiệt kế cho Vệ Hoán Dật: "Tùy cô. Tự đo nhiệt độ đi, tôi đi ngủ trước."
Chỉ khi Vệ Hoán Dật hạ sốt, cô mới nói chuyện nghiêm túc, buộc cô ấy rời xa cuộc sống của mình.
Vệ Hoán Dật nhận lấy nhiệt kế, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại từ đầu ngón tay Bạch Ái.
Có lẽ vì ba năm trước, Bạch Ái đối xử quá tốt với cô, khiến cô say mê như sống trong mây trời hạnh phúc. Nhưng bây giờ từng câu nói của Bạch Ái lại đập nát trái tim cô. Mây tan, cô rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
Đôi mắt đỏ ngầu vì sốt cao, Vệ Hoán Dật nhìn thấy bản thân nhếch nhác trong ánh mắt lạnh lùng của Bạch Ái, rồi cúi đầu, ánh mắt chùng xuống.
Thật quá đáng thương. Cô nghĩ mình hẳn là một kẻ điên đáng ghét trong mắt Bạch Ái.
Nhưng Vệ Hoán Dật không thể không có Bạch Ái. Dù bị ánh mắt ghét bỏ nhìn xoáy vào, cô vẫn phải cố gắng bám trụ, từng bước bò lên khỏi vực thẳm.
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Bạch Ái cầm điện thoại và túi xách, dường như định rời khỏi phòng.
Cô gượng gạo bò xuống giường, đôi chân trần chạm sàn lạnh buốt, muốn đưa tay giữ Bạch Ái lại.
Nhưng sốt cao khiến cơ thể kiệt quệ. Chưa kịp bước nổi một bước, cô đã ngã quỵ xuống đất, quỳ gối nhìn lên Bạch Ái: "Chị... chị định đi đâu?"
Từ trên cao nhìn xuống, Bạch Ái thấy đôi mắt đỏ hoe của Vệ Hoán Dật. Có lẽ vì sốt, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn sáng rực, khiến người khác không thể rời đi ánh nhìn.
Để ngăn Vệ Hoán Dật tiếp tục bám lấy mình hay gây chú ý từ những người khác, Bạch Ái giải thích: "Tôi đặt thuốc hạ sốt, giờ đi lấy."
Rút thẻ phòng ra, Bạch Ái bước ra cửa. Trước khi cánh cửa khép lại, cô nghe thấy Vệ Hoán Dật gấp gáp hỏi: "Chị sẽ quay lại chứ?"
Bạch Ái mang thẻ phòng đi, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Cô biết Vệ Hoán Dật không thích bóng tối. Khi cả hai còn sống chung, Vệ Hoán Dật luôn để đèn ngủ sáng khi đi ngủ, chỉ cần một chút ánh sáng cũng đủ khiến cô ấy cảm thấy an tâm.
Khoảnh khắc cầm thẻ phòng rời đi, Bạch Ái đã ngập ngừng một chút. Nhưng cô không còn như trước đây, không còn quan tâm đến từng cảm xúc nhỏ nhặt của Vệ Hoán Dật. Và hơn hết, cô cũng khó tin một người yếu ớt như vậy có thể mở cửa kịp nếu cô quay lại.
Bạch Ái đi lấy thuốc hạ sốt và kháng viêm, rồi trở về phòng. Cô quẹt thẻ mở cửa, ánh sáng lập tức ngập tràn căn phòng.
Vệ Hoán Dật vẫn ngồi quỳ dưới sàn, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống đất.
"Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi." Bạch Ái đưa cho cô ấy một cốc nước, ra hiệu uống thuốc.
Vệ Hoán Dật ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng đôi tay run rẩy đến mức nước trong cốc suýt tràn ra ngoài.
Bạch Ái lạnh lùng quan sát, không có ý định giúp đỡ. Hôm nay cô đã nhượng bộ Vệ Hoán Dật quá nhiều, giờ chẳng muốn chăm sóc hay dỗ dành thêm nữa.
Vệ Hoán Dật cố gắng cầm cốc, tay run mãi đến khi Bạch Ái mất hết kiên nhẫn: "Thường giờ này tôi đã ngủ rồi."
Thực ra Bạch Ái không phải người không thể thức khuya. Từ lúc học tiến sĩ đến khi đi làm, cô đã thức trắng vô số lần. Thậm chí khi còn bên Vệ Hoán Dật, cô cũng thường xuyên ngủ muộn.
Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy kiệt quệ. Sự hiện diện của Vệ Hoán Dật kéo cô chìm đắm vào quá khứ, khiến cô bị bao phủ bởi cảm giác căm ghét.
Vệ Hoán Dật nghe thấy, vội vàng uống thuốc, hấp tấp đến mức làm đổ một ít nước trong cốc.
Bạch Ái im lặng lau sạch sàn bằng khăn giấy, không để ý đến ánh mắt sợ hãi của Vệ Hoán Dật.
"Chị, có thể để đèn ngủ sáng được không?" Tiếng nói run rẩy của Vệ Hoán Dật khiến Bạch Ái khựng lại.
Người từng cao ngạo như Vệ Hoán Dật giờ đây lại học cách nói chuyện nhẹ nhàng, cầu xin như vậy.
Lẽ ra cô phải cảm thấy vui vẻ, nhưng điều đó không mang lại sự thỏa mãn mà cô tưởng tượng. Cô không cố ý trả thù Vệ Hoán Dật, nhưng mỗi lần bị bám lấy, ký ức ba năm ấy lại ùa về khiến cô càng căm ghét người trước mặt.
Cô không biết phải đối mặt với Vệ Hoán Dật ra sao. Cô sợ mình sẽ quay về dáng vẻ nhún nhường, dè dặt ngày xưa, chỉ vì một ánh nhìn nhỏ nhặt của Vệ Hoán Dật. Nhưng cô cũng sợ một ngày nào đó sẽ không kìm được, sẽ gào thét, trút giận lên mọi chuyện cũ, biến cuộc sống hiện tại thành đống đổ nát.
Bạch Ái không muốn bất kỳ sự bù đắp nào từ Vệ Hoán Dật. Cô chỉ muốn cô ấy biến mất khỏi cuộc đời mình.
Bạch Ái đưa nhiệt kế cho Vệ Hoán Dật: "Tùy cô. Tự đo nhiệt độ đi, tôi đi ngủ trước."
Chỉ khi Vệ Hoán Dật hạ sốt, cô mới nói chuyện nghiêm túc, buộc cô ấy rời xa cuộc sống của mình.
Vệ Hoán Dật nhận lấy nhiệt kế, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại từ đầu ngón tay Bạch Ái.
7
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
