0 chữ
Chương 9
Chương 9: Khát nước
Khi đến lượt Tiêu Kiêu trang điểm, chuyên viên hóa trang chỉ liếc nhìn cậu một cái liền ngạc nhiên thốt lên: “Cậu trai đẹp trai này, cậu có nhầm không đấy? Cậu đâu phải là người đóng vai này chứ?”
Tiêu Kiêu vội vàng đáp: “Không nhầm đâu ạ, lúc nãy vị phó đạo diễn họ Trương đã bảo tôi đến đóng vai này.”
Chuyên viên hóa trang thì thầm: “Cái dáng vẻ thế này mà đi đóng xác chết thì đúng là phí phạm quá! Nhìn còn đẹp hơn cả người kia nữa.”
Trong phòng quá ồn ào, Tiêu Kiêu không nghe rõ, mà cho dù có nghe thấy cũng chẳng có ý kiến gì. Có vai để diễn, có tiền để nhận thế là tốt lắm rồi, cậu cũng không dám mơ mộng gì hơn.
Thấy tiếc cho gương mặt khôi ngô này, chuyên viên hóa trang không nỡ vẽ những vết thương ghê rợn lên, chỉ xịt một ít máu giả lên trán, để dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo gò má trắng trẻo sạch sẽ, tạo thành một hình ảnh tương phản rõ rệt.
Sau khi cả nhóm người đều hóa trang xong, có người dẫn họ rời khỏi phim trường, leo lên vài chiếc xe tải mui trần. Tiếng động cơ ầm ầm như chở heo đi, họ bị đưa đến bối cảnh quay ngoài trời — một bãi đá lộn xộn dưới chân ngọn núi bên kia của núi Tiểu Thanh.
Vài người đang bày biện cảnh quay, họ nhóm vài đống lửa trên bãi đá lộn xộn để tạo hiệu ứng khói lửa mù mịt, lại vứt rải rác dưới đất vài khẩu súng hỏng và mấy thanh đao gỉ sét. Trên một gò đất nhỏ còn cắm một lá cờ, lá cờ ấy đã bị lửa thiêu cháy tả tơi.
Dựng cảnh xong thì tiến hành lắp đặt đường ray máy quay và ánh sáng, điều chỉnh tới lui mất cả nửa ngày. Gần một tiếng sau, cuối cùng cũng có một phó đạo diễn cầm loa phóng thanh hét lên: “Xác chết vào vị trí! Đừng dồn đống vào một chỗ! Nằm tản ra!”
Hơn trăm “xác chết” làm theo, lục tục leo lên bãi đá, mỗi người tìm một chỗ nằm ngổn ngang tứ phía.
“Xác chết nằm đều quá! Phải tự nhiên, lộn xộn vào! Đừng ai cũng nằm dang tay dang chân ngửa mặt lên trời! Phải chết cho có sáng tạo vào, thân thể phải vặn vẹo! Vặn vẹo, hiểu không?!”
Phó đạo diễn trợn mắt lè lưỡi, khó nhọc vặn mình làm mẫu một dáng chết xoắn như bánh quẩy.
Đám “xác chết” lại chỉnh tư thế, người nằm sấp, người nằm nghiêng, cố gắng tạo ra những tư thế tử vong thật sáng tạo và vặn vẹo.
Tiêu Kiêu thấy người ta “chết” đủ mọi tư thế lạ lùng, cậu nghĩ mãi không ra cách nào đặc biệt hơn, đành co mình nằm trong một hốc núi đầy cỏ dại, cố để cái “chết” của mình trông không quá nổi bật.
“Được rồi, tất cả nằm yên, đừng cử động lung tung!” Phó đạo diễn thấy đại khái cũng tạm ổn, liền phất tay ra hiệu.
Người bấm máy vỗ bảng hiệu bắt đầu cảnh quay, tổ máy quay cũng đồng loạt khởi động ở nhiều vị trí cao thấp khác nhau.
Cảnh này tuy chuẩn bị khá rườm rà, nhưng lúc quay lại tương đối đơn giản, chẳng cần diễn xuất gì. Chỉ vì có vài người bị côn trùng cắn động đậy một chút mà phải quay lại hai lần, đến lần thứ ba mới ổn.
Tiêu Kiêu cũng bị vài con kiến cắn, mấy chỗ trên người bắt đầu ngứa ngáy, nhưng nhớ lại bài học hôm trước khi quay Tây Cung Bí Sử, cậu cố nhịn không dám nhúc nhích lấy một chút. Đợi đến khi đạo diễn hô “OK!”, cậu mới bật dậy vừa gãi vừa đập đám kiến trên người.
Lần quay thứ ba, đạo diễn đang xem lại hiệu ứng hình ảnh trên màn hình giám sát thì vô tình nhìn thấy một khung hình nào đó, bất giác khẽ “ủa” một tiếng.
Phó đạo diễn liền hỏi: “Có gì không ổn à?”
Đạo diễn khoát tay: “Không sao, cứ vậy đi.”
Cảnh quay kết thúc, cả đoàn người lại bị chở bằng xe tải quay về phim trường.
Hôm nay trời lại nắng gắt, đám đàn ông nằm phơi mình cả buổi trên sườn núi dưới nắng như đổ lửa, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi lấm lem, thêm vào đó là người dính đầy máu giả, trông thật thảm hại không nỡ nhìn. Vì vậy, vừa về tới nơi là họ chen chúc ùa vào phòng tắm công cộng đơn sơ để tắm rửa, thay quần áo.
Tiêu Kiêu dĩ nhiên không tranh nổi với đám người ấy, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.
Lúc này, có người đi ngang qua Tiêu Kiêu, vừa đi được vài bước liền bất ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu với vẻ kinh ngạc: “Cậu làm sao mà ra nông nỗi này? Trên đầu còn chảy nhiều máu như thế?!”
“Nhị thiếu, chào anh ạ.” Tiêu Kiêu lúc đầu sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, ánh mắt cong cong:
“Tôi không sao đâu, máu trên đầu là giả đấy, vừa mới quay xong một cảnh.”
Người đeo khẩu trang, Viên Thiếu Quân đội mũ lưỡi trai thêm chiếc kính râm to khựng lại: “… Sao cậu biết là tôi?”
Đúng là hắn quá sơ suất rồi. Tên nhóc này đang ở phim trường, còn mặc quân phục thời kháng chiến, mà ngay gần đó là đoàn phim có dựng biển hiệu “Phong Hỏa Giai Nhân”, đang quay cảnh đấu súng trong hẻm, diễn viên nào cũng máu me đầy người, nhìn là biết là hiệu ứng hóa trang, chẳng ai thật sự bị thương cả.
Thế nhưng Tiêu Kiêu lại có thể nhận ra hắn trong nháy mắt, khiến hắn không khỏi bất ngờ. Để che đi vết thương trên mặt và tránh gặp người quen, hắn đã trang bị kín mít từ đầu tới chân, đến dì Phương còn nói chắc chắn cả anh trai hắn cũng không nhận ra nổi.
Chẳng lẽ… cái cậu “Chuối Nhỏ” này còn hiểu rõ hắn hơn cả Viên Dĩ Chính?
Tiêu Kiêu trả lời một cách rất tự nhiên: “Chiều cao, dáng người, cách anh bước đi, rồi cả mùi hương trên người nữa, dễ nhận ra lắm.”
Viên Thiếu Quân bên dưới khẩu trang không kìm được mà khẽ nhếch môi cười.
Xem ra cậu nhóc Chuối Nhỏ này vì muốn tiếp cận mình mà đã bỏ không ít công sức nghiên cứu rồi đây — đến cả tư thế đi đứng, mùi hương cũng để tâm, đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả.
Tiêu Kiêu ngược lại còn hỏi: “Nhị thiếu, vết thương của anh thế nào rồi?”
Viên Thiếu Quân theo phản xạ liền ưỡn ngực lên: “Cậu thấy sao?”
Nhờ tối qua được chú Tường xoa bóp, hôm nay hắn đã đỡ hơn nhiều. Nằm ở nhà cả buổi trời thấy chán quá, bèn tự lái xe ra ngoài hóng gió, chạy một vòng lại chạy đến tận phim trường. Dạo quanh một lúc thế nào lại gặp được Tiêu Kiêu, đúng là trùng hợp thật.
“Không sao là tốt rồi.” Tiêu Kiêu lại nở nụ cười tươi rói, hàm răng trắng đều tăm tắp như chiếu sáng cả mắt Viên Nhị thiếu.
Viên Thiếu Quân không nhịn được bèn hỏi: “Cậu đóng vai gì trong bộ phim kháng chiến này?”
Tiêu Kiêu đáp: “Tôi đóng một xác chết bị bắn chết trong chiến tranh ạ.”
Viên Thiếu Quân: “…”
Hôm kia thì đóng vai tình nhân vừa xuất hiện đã bị phi tiêu gϊếŧ chết, hôm nay lại là một binh lính bị bắn vào đầu. Toàn nhận mấy vai xúi quẩy thế này, cái tên nhóc này không thấy rợn người hay sao chứ?
Hơn nữa, đóng mấy vai quần chúng kiểu này thì kiếm được bao nhiêu chứ? Có đủ tiền vào quán ăn một bữa đàng hoàng không?
Trong lúc đang trò chuyện, những diễn viên quần chúng vừa đóng xác chết lần lượt bước ra khỏi phòng tắm, bên ngoài chỉ còn lại một mình Tiêu Kiêu. Cậu liền nói: “Nhị thiếu, tôi không nói chuyện nữa đâu, tôi đi tắm đây!”
Nói xong liền ôm quần áo chạy vào phòng tắm.
Viên Thiếu Quân vốn cũng chẳng có việc gì làm, bèn đến ngồi trên chiếc ghế nghỉ dưới tán cây long não gần đó, thong thả ngồi xem đoàn phim Phong Hỏa Giai Nhân đang quay.
Mười mấy phút sau, hắn thấy Tiêu Kiêu bước ra, mặc lại chiếc áo thun trắng và quần bò quen thuộc, mái tóc còn ướt sũng. Tiêu Kiêu vừa nhìn thấy Viên Thiếu Quân vẫn đang ngồi nhìn về phía mình, liền vui vẻ đi đến chào hỏi: “Nhị thiếu, anh vẫn còn ở đây à.”
Viên Thiếu Quân nhìn khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ như trứng gà bóc và mái tóc nhỏ nước của cậu, bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “Ừ, trời nóng quá, tôi ngồi đây tránh nắng một lát.”
“Ồ.”
“Ăn cơm rồi! Ăn cơm rồi!”
Bên cạnh bỗng có người hét lớn một tiếng, từ một chiếc xe ba bánh khuân xuống hai rổ bánh bao cùng một thùng canh cải thảo, rồi hô với đám diễn viên quần chúng: “Mỗi người hai cái bánh bao, một bát canh, tự qua đây nhận cơm!”
Hơn trăm người đàn ông hệt như ma đói đầu thai, vung tay chen lấn xô đẩy ào lên, suýt chút nữa là xảy ra giẫm đạp.
Viên Thiếu Quân nhìn mà giật cả mình, theo phản xạ liền nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Kiêu cũng đang định nhào lên mà kéo tránh sang một bên.
Cái tên ngốc này, với cái thân hình mỏng manh thế kia mà cũng định lao vào? Vào rồi không bị ép bẹp dí thì cũng thành tờ giấy.
Một lúc sau, đám đông mới tản ra, trong rổ chỉ còn sót lại một chiếc bánh bao méo mó như quả dưa lép, còn cái thùng sắt thì bị đổ lăn ra đất, không còn giọt canh nào.
May mà vẫn còn lại một cái bánh. Dù không no bụng nhưng ít ra cũng lót dạ được chút ít, còn hơn là chẳng có gì mà ăn. Tiêu Kiêu thầm thấy may mắn, bèn bước tới nhặt chiếc bánh từ trong rổ lên, vừa quay người lại đã thấy Viên Thiếu Quân đang nhìn chằm chằm vào tay mình, liền ngập ngừng hỏi: “Nhị thiếu, anh chưa ăn trưa à? Có muốn tôi chia cho anh nửa cái không?”
Viên Thiếu Quân: “… Không cần đâu, cậu ăn đi.”
Chuyện này đâu phải là có ăn trưa hay chưa. Cho dù hắn có ba ngày chưa ăn, cũng tuyệt đối không thể cùng tên nhóc này chia một cái bánh bao nát được.
Nói đi cũng phải nói lại, sao cái cậu Chuối Nhỏ này lại sống khổ sở đến mức này chứ? Đúng là uổng phí gương mặt đó. Dù chỉ dùng một phần mười sự tính toán mà cậu ta đặt vào hắn để đi tiếp cận người khác, thì cũng không đến nỗi phải sa cơ lỡ vận thế này — không, không được!
Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Kiêu không mảnh vải che thân mà đi lấy lòng kẻ khác, Viên Thiếu Quân đã thấy khó chịu đến phát bực. Loại hành vi bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy đáng bị khinh bỉ, phải bị ngăn chặn ngay lập tức! Sao hắn lại có thể nảy ra cái ý nghĩ như kiểu “có sao đâu, cậu ta đối tốt với mình là được rồi” cơ chứ? Như vậy chẳng khác nào tiếp tay cho tệ nạn xã hội! Quá sai trái!
Tiêu Kiêu thì hoàn toàn không biết chỉ vì một cái bánh bao mà khiến Nhị thiếu nhà họ Viên rối rắm như vậy. Nghe hắn nói không cần, cậu liền vui vẻ cắn bánh ăn ngấu nghiến, nhưng vì bánh quá khô nên suýt nữa bị nghẹn đến lật cả tròng trắng mắt.
Ngại không dám xin nước từ đoàn phim, cậu đành phải đến cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh, bỏ ra ba đồng mua một chai nước tinh khiết, rồi ngửa cổ uống ừng ực hơn nửa chai trong một hơi.
Haizz, cơ thể con người đúng là phiền phức, chỉ uống nước thôi mà cũng vừa đắt vừa rắc rối. Nếu như được giữ nguyên hình thái cây thì có thể tha hồ hấp thụ nước mà chẳng cần lo nghĩ gì cả. So ra thì đây chính là điểm bất tiện duy nhất của việc mang hình người.
Do bản thể là thực vật, nên mỗi ngày Tiêu Kiêu đều cần uống một lượng nước lớn để duy trì chức năng cơ thể. Vì vậy, trước khi ra khỏi nhà, cậu luôn tranh thủ nối ống để uống đầy bụng nước. Nhưng thời tiết nóng bức như hiện tại, uống một lần trong ngày rõ ràng là không đủ, giữa chừng vẫn phải bổ sung thêm.
Viên Thiếu Quân cứ thế trơ mắt nhìn cậu ngửa cổ uống nước ừng ực, chiếc cổ trắng mảnh cong thành một đường cong đẹp mắt, yết hầu nhỏ nhắn tinh tế trông như một con vật nhỏ tinh nghịch trượt lên trượt xuống. Uống xong, cậu còn thè đầu lưỡi hồng hồng liếʍ vệt nước đọng trên môi — cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy cổ họng mình cũng khô khốc, vô thức liếʍ môi rồi nói: “Tôi cũng khát quá, nhưng hôm nay ra ngoài không mang tiền, cậu mua giúp tôi một chai nước được không?”
Thật ra không phải hắn không có tiền, mà là chỉ mang theo một chiếc thẻ. Cầm thẻ ra quầy tạp hóa cà để mua mỗi chai nước nghe cũng kỳ kỳ, chi bằng nhờ nhóc Chuối Nhỏ này mua hộ cho rồi trả sau cũng được.
Thế nhưng mua thêm một chai nước lại tốn ba tệ nữa, Tiêu Kiêu có hơi xót tiền, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhị thiếu, chai nước này của tôi vẫn còn gần nửa, anh uống tạm trước nhé. Nếu không đủ thì tôi đi mua thêm, được không?”
Viên Thiếu Quân: “…”
Tên này rốt cuộc là keo kiệt tới mức nào chứ?! Một chai nước cũng tiếc không chịu mua thêm! Hắn đâu có định uống chùa, cần thì trả cậu cả một xe nước cũng được, được chưa?!
Tiêu Kiêu vội vàng đáp: “Không nhầm đâu ạ, lúc nãy vị phó đạo diễn họ Trương đã bảo tôi đến đóng vai này.”
Chuyên viên hóa trang thì thầm: “Cái dáng vẻ thế này mà đi đóng xác chết thì đúng là phí phạm quá! Nhìn còn đẹp hơn cả người kia nữa.”
Trong phòng quá ồn ào, Tiêu Kiêu không nghe rõ, mà cho dù có nghe thấy cũng chẳng có ý kiến gì. Có vai để diễn, có tiền để nhận thế là tốt lắm rồi, cậu cũng không dám mơ mộng gì hơn.
Thấy tiếc cho gương mặt khôi ngô này, chuyên viên hóa trang không nỡ vẽ những vết thương ghê rợn lên, chỉ xịt một ít máu giả lên trán, để dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo gò má trắng trẻo sạch sẽ, tạo thành một hình ảnh tương phản rõ rệt.
Vài người đang bày biện cảnh quay, họ nhóm vài đống lửa trên bãi đá lộn xộn để tạo hiệu ứng khói lửa mù mịt, lại vứt rải rác dưới đất vài khẩu súng hỏng và mấy thanh đao gỉ sét. Trên một gò đất nhỏ còn cắm một lá cờ, lá cờ ấy đã bị lửa thiêu cháy tả tơi.
Dựng cảnh xong thì tiến hành lắp đặt đường ray máy quay và ánh sáng, điều chỉnh tới lui mất cả nửa ngày. Gần một tiếng sau, cuối cùng cũng có một phó đạo diễn cầm loa phóng thanh hét lên: “Xác chết vào vị trí! Đừng dồn đống vào một chỗ! Nằm tản ra!”
“Xác chết nằm đều quá! Phải tự nhiên, lộn xộn vào! Đừng ai cũng nằm dang tay dang chân ngửa mặt lên trời! Phải chết cho có sáng tạo vào, thân thể phải vặn vẹo! Vặn vẹo, hiểu không?!”
Phó đạo diễn trợn mắt lè lưỡi, khó nhọc vặn mình làm mẫu một dáng chết xoắn như bánh quẩy.
Đám “xác chết” lại chỉnh tư thế, người nằm sấp, người nằm nghiêng, cố gắng tạo ra những tư thế tử vong thật sáng tạo và vặn vẹo.
Tiêu Kiêu thấy người ta “chết” đủ mọi tư thế lạ lùng, cậu nghĩ mãi không ra cách nào đặc biệt hơn, đành co mình nằm trong một hốc núi đầy cỏ dại, cố để cái “chết” của mình trông không quá nổi bật.
“Được rồi, tất cả nằm yên, đừng cử động lung tung!” Phó đạo diễn thấy đại khái cũng tạm ổn, liền phất tay ra hiệu.
Cảnh này tuy chuẩn bị khá rườm rà, nhưng lúc quay lại tương đối đơn giản, chẳng cần diễn xuất gì. Chỉ vì có vài người bị côn trùng cắn động đậy một chút mà phải quay lại hai lần, đến lần thứ ba mới ổn.
Tiêu Kiêu cũng bị vài con kiến cắn, mấy chỗ trên người bắt đầu ngứa ngáy, nhưng nhớ lại bài học hôm trước khi quay Tây Cung Bí Sử, cậu cố nhịn không dám nhúc nhích lấy một chút. Đợi đến khi đạo diễn hô “OK!”, cậu mới bật dậy vừa gãi vừa đập đám kiến trên người.
Lần quay thứ ba, đạo diễn đang xem lại hiệu ứng hình ảnh trên màn hình giám sát thì vô tình nhìn thấy một khung hình nào đó, bất giác khẽ “ủa” một tiếng.
Phó đạo diễn liền hỏi: “Có gì không ổn à?”
Đạo diễn khoát tay: “Không sao, cứ vậy đi.”
Cảnh quay kết thúc, cả đoàn người lại bị chở bằng xe tải quay về phim trường.
Hôm nay trời lại nắng gắt, đám đàn ông nằm phơi mình cả buổi trên sườn núi dưới nắng như đổ lửa, ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi lấm lem, thêm vào đó là người dính đầy máu giả, trông thật thảm hại không nỡ nhìn. Vì vậy, vừa về tới nơi là họ chen chúc ùa vào phòng tắm công cộng đơn sơ để tắm rửa, thay quần áo.
Tiêu Kiêu dĩ nhiên không tranh nổi với đám người ấy, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.
Lúc này, có người đi ngang qua Tiêu Kiêu, vừa đi được vài bước liền bất ngờ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu với vẻ kinh ngạc: “Cậu làm sao mà ra nông nỗi này? Trên đầu còn chảy nhiều máu như thế?!”
“Nhị thiếu, chào anh ạ.” Tiêu Kiêu lúc đầu sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, ánh mắt cong cong:
“Tôi không sao đâu, máu trên đầu là giả đấy, vừa mới quay xong một cảnh.”
Người đeo khẩu trang, Viên Thiếu Quân đội mũ lưỡi trai thêm chiếc kính râm to khựng lại: “… Sao cậu biết là tôi?”
Đúng là hắn quá sơ suất rồi. Tên nhóc này đang ở phim trường, còn mặc quân phục thời kháng chiến, mà ngay gần đó là đoàn phim có dựng biển hiệu “Phong Hỏa Giai Nhân”, đang quay cảnh đấu súng trong hẻm, diễn viên nào cũng máu me đầy người, nhìn là biết là hiệu ứng hóa trang, chẳng ai thật sự bị thương cả.
Thế nhưng Tiêu Kiêu lại có thể nhận ra hắn trong nháy mắt, khiến hắn không khỏi bất ngờ. Để che đi vết thương trên mặt và tránh gặp người quen, hắn đã trang bị kín mít từ đầu tới chân, đến dì Phương còn nói chắc chắn cả anh trai hắn cũng không nhận ra nổi.
Chẳng lẽ… cái cậu “Chuối Nhỏ” này còn hiểu rõ hắn hơn cả Viên Dĩ Chính?
Tiêu Kiêu trả lời một cách rất tự nhiên: “Chiều cao, dáng người, cách anh bước đi, rồi cả mùi hương trên người nữa, dễ nhận ra lắm.”
Viên Thiếu Quân bên dưới khẩu trang không kìm được mà khẽ nhếch môi cười.
Xem ra cậu nhóc Chuối Nhỏ này vì muốn tiếp cận mình mà đã bỏ không ít công sức nghiên cứu rồi đây — đến cả tư thế đi đứng, mùi hương cũng để tâm, đúng là chẳng biết xấu hổ gì cả.
Tiêu Kiêu ngược lại còn hỏi: “Nhị thiếu, vết thương của anh thế nào rồi?”
Viên Thiếu Quân theo phản xạ liền ưỡn ngực lên: “Cậu thấy sao?”
Nhờ tối qua được chú Tường xoa bóp, hôm nay hắn đã đỡ hơn nhiều. Nằm ở nhà cả buổi trời thấy chán quá, bèn tự lái xe ra ngoài hóng gió, chạy một vòng lại chạy đến tận phim trường. Dạo quanh một lúc thế nào lại gặp được Tiêu Kiêu, đúng là trùng hợp thật.
“Không sao là tốt rồi.” Tiêu Kiêu lại nở nụ cười tươi rói, hàm răng trắng đều tăm tắp như chiếu sáng cả mắt Viên Nhị thiếu.
Viên Thiếu Quân không nhịn được bèn hỏi: “Cậu đóng vai gì trong bộ phim kháng chiến này?”
Tiêu Kiêu đáp: “Tôi đóng một xác chết bị bắn chết trong chiến tranh ạ.”
Viên Thiếu Quân: “…”
Hôm kia thì đóng vai tình nhân vừa xuất hiện đã bị phi tiêu gϊếŧ chết, hôm nay lại là một binh lính bị bắn vào đầu. Toàn nhận mấy vai xúi quẩy thế này, cái tên nhóc này không thấy rợn người hay sao chứ?
Hơn nữa, đóng mấy vai quần chúng kiểu này thì kiếm được bao nhiêu chứ? Có đủ tiền vào quán ăn một bữa đàng hoàng không?
Trong lúc đang trò chuyện, những diễn viên quần chúng vừa đóng xác chết lần lượt bước ra khỏi phòng tắm, bên ngoài chỉ còn lại một mình Tiêu Kiêu. Cậu liền nói: “Nhị thiếu, tôi không nói chuyện nữa đâu, tôi đi tắm đây!”
Nói xong liền ôm quần áo chạy vào phòng tắm.
Viên Thiếu Quân vốn cũng chẳng có việc gì làm, bèn đến ngồi trên chiếc ghế nghỉ dưới tán cây long não gần đó, thong thả ngồi xem đoàn phim Phong Hỏa Giai Nhân đang quay.
Mười mấy phút sau, hắn thấy Tiêu Kiêu bước ra, mặc lại chiếc áo thun trắng và quần bò quen thuộc, mái tóc còn ướt sũng. Tiêu Kiêu vừa nhìn thấy Viên Thiếu Quân vẫn đang ngồi nhìn về phía mình, liền vui vẻ đi đến chào hỏi: “Nhị thiếu, anh vẫn còn ở đây à.”
Viên Thiếu Quân nhìn khuôn mặt trắng mịn sạch sẽ như trứng gà bóc và mái tóc nhỏ nước của cậu, bất giác nuốt một ngụm nước bọt: “Ừ, trời nóng quá, tôi ngồi đây tránh nắng một lát.”
“Ồ.”
“Ăn cơm rồi! Ăn cơm rồi!”
Bên cạnh bỗng có người hét lớn một tiếng, từ một chiếc xe ba bánh khuân xuống hai rổ bánh bao cùng một thùng canh cải thảo, rồi hô với đám diễn viên quần chúng: “Mỗi người hai cái bánh bao, một bát canh, tự qua đây nhận cơm!”
Hơn trăm người đàn ông hệt như ma đói đầu thai, vung tay chen lấn xô đẩy ào lên, suýt chút nữa là xảy ra giẫm đạp.
Viên Thiếu Quân nhìn mà giật cả mình, theo phản xạ liền nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Kiêu cũng đang định nhào lên mà kéo tránh sang một bên.
Cái tên ngốc này, với cái thân hình mỏng manh thế kia mà cũng định lao vào? Vào rồi không bị ép bẹp dí thì cũng thành tờ giấy.
Một lúc sau, đám đông mới tản ra, trong rổ chỉ còn sót lại một chiếc bánh bao méo mó như quả dưa lép, còn cái thùng sắt thì bị đổ lăn ra đất, không còn giọt canh nào.
May mà vẫn còn lại một cái bánh. Dù không no bụng nhưng ít ra cũng lót dạ được chút ít, còn hơn là chẳng có gì mà ăn. Tiêu Kiêu thầm thấy may mắn, bèn bước tới nhặt chiếc bánh từ trong rổ lên, vừa quay người lại đã thấy Viên Thiếu Quân đang nhìn chằm chằm vào tay mình, liền ngập ngừng hỏi: “Nhị thiếu, anh chưa ăn trưa à? Có muốn tôi chia cho anh nửa cái không?”
Viên Thiếu Quân: “… Không cần đâu, cậu ăn đi.”
Chuyện này đâu phải là có ăn trưa hay chưa. Cho dù hắn có ba ngày chưa ăn, cũng tuyệt đối không thể cùng tên nhóc này chia một cái bánh bao nát được.
Nói đi cũng phải nói lại, sao cái cậu Chuối Nhỏ này lại sống khổ sở đến mức này chứ? Đúng là uổng phí gương mặt đó. Dù chỉ dùng một phần mười sự tính toán mà cậu ta đặt vào hắn để đi tiếp cận người khác, thì cũng không đến nỗi phải sa cơ lỡ vận thế này — không, không được!
Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Kiêu không mảnh vải che thân mà đi lấy lòng kẻ khác, Viên Thiếu Quân đã thấy khó chịu đến phát bực. Loại hành vi bại hoại thuần phong mỹ tục như vậy đáng bị khinh bỉ, phải bị ngăn chặn ngay lập tức! Sao hắn lại có thể nảy ra cái ý nghĩ như kiểu “có sao đâu, cậu ta đối tốt với mình là được rồi” cơ chứ? Như vậy chẳng khác nào tiếp tay cho tệ nạn xã hội! Quá sai trái!
Tiêu Kiêu thì hoàn toàn không biết chỉ vì một cái bánh bao mà khiến Nhị thiếu nhà họ Viên rối rắm như vậy. Nghe hắn nói không cần, cậu liền vui vẻ cắn bánh ăn ngấu nghiến, nhưng vì bánh quá khô nên suýt nữa bị nghẹn đến lật cả tròng trắng mắt.
Ngại không dám xin nước từ đoàn phim, cậu đành phải đến cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh, bỏ ra ba đồng mua một chai nước tinh khiết, rồi ngửa cổ uống ừng ực hơn nửa chai trong một hơi.
Haizz, cơ thể con người đúng là phiền phức, chỉ uống nước thôi mà cũng vừa đắt vừa rắc rối. Nếu như được giữ nguyên hình thái cây thì có thể tha hồ hấp thụ nước mà chẳng cần lo nghĩ gì cả. So ra thì đây chính là điểm bất tiện duy nhất của việc mang hình người.
Do bản thể là thực vật, nên mỗi ngày Tiêu Kiêu đều cần uống một lượng nước lớn để duy trì chức năng cơ thể. Vì vậy, trước khi ra khỏi nhà, cậu luôn tranh thủ nối ống để uống đầy bụng nước. Nhưng thời tiết nóng bức như hiện tại, uống một lần trong ngày rõ ràng là không đủ, giữa chừng vẫn phải bổ sung thêm.
Viên Thiếu Quân cứ thế trơ mắt nhìn cậu ngửa cổ uống nước ừng ực, chiếc cổ trắng mảnh cong thành một đường cong đẹp mắt, yết hầu nhỏ nhắn tinh tế trông như một con vật nhỏ tinh nghịch trượt lên trượt xuống. Uống xong, cậu còn thè đầu lưỡi hồng hồng liếʍ vệt nước đọng trên môi — cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy cổ họng mình cũng khô khốc, vô thức liếʍ môi rồi nói: “Tôi cũng khát quá, nhưng hôm nay ra ngoài không mang tiền, cậu mua giúp tôi một chai nước được không?”
Thật ra không phải hắn không có tiền, mà là chỉ mang theo một chiếc thẻ. Cầm thẻ ra quầy tạp hóa cà để mua mỗi chai nước nghe cũng kỳ kỳ, chi bằng nhờ nhóc Chuối Nhỏ này mua hộ cho rồi trả sau cũng được.
Thế nhưng mua thêm một chai nước lại tốn ba tệ nữa, Tiêu Kiêu có hơi xót tiền, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhị thiếu, chai nước này của tôi vẫn còn gần nửa, anh uống tạm trước nhé. Nếu không đủ thì tôi đi mua thêm, được không?”
Viên Thiếu Quân: “…”
Tên này rốt cuộc là keo kiệt tới mức nào chứ?! Một chai nước cũng tiếc không chịu mua thêm! Hắn đâu có định uống chùa, cần thì trả cậu cả một xe nước cũng được, được chưa?!
2
0
2 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
