0 chữ
Chương 3
Chương 3: Cơn thịnh nộ của hoàng đế
Mục Khê Tri từ từ ngẩng đầu, thẳng thắn đối diện với người trước mặt. Đôi mắt phượng đen láy phản chiếu ánh sáng từ hàng trăm ngọn nến trong điện, ánh lên tia kiên cường bất khuất.
Y khẽ cười nhạt: “Bệ hạ nói không sai. Dù sao ta cũng là Lục hoàng tử của Vân Quốc, sao có thể cam tâm với chức Tể tướng nho nhỏ ấy? Cho nên những gì xảy ra trước đây, chẳng qua là vì muốn giúp hoàng huynh mưu đại sự, nhẫn nhục chịu đựng, lấy sắc hầu vua mà thôi.”
Biểu cảm của Ân Vô Thương đau khổ đến vô cùng, nhưng Mục Khê Tri lại biết, vào khoảnh khắc này, sát ý trong lòng vị đế vương ấy đã dâng cao.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, người này sẽ thực hiện mộng bá nghiệp, thống nhất thiên hạ.
Chỉ là... Mục Khê Tri y, cuối cùng vẫn phụ lòng mẫu phi, quê xưa đất cũ, chẳng còn chốn dung thân.
“Giờ mọi chuyện đã bại lộ, thần không có gì để giải thích.”
Nói xong từng chữ từng lời, y vén áo quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, cố gắng giữ chút tự tôn và kiêu ngạo cuối cùng của bản thân: “Vi thần biết tội không thể tha, bệ hạ có thể lấy đầu thần, chỉ cầu xin bệ hạ cho phép, sau khi chết thần có thể trở về quê cũ.”
Nói rồi, y từ tốn cúi người, kính cẩn dập đầu trước hoàng đế, bình thản đón nhận cơn thịnh nộ đột ngột từ thiên tử.
“Ngươi đừng hòng! Dù có chết, cũng chỉ có thể chôn xương ở đất Đại Ân này!”
Trong bóng lưng giận dữ của Ân Vô Thương rời đi, một giọt lệ bất ngờ lăn xuống. Y cảm nhận, trái tim trong ngực mình như bị hàng ngàn lưỡi dao xé toạc, đau đến thấu xương.
Mục Khê Tri nghĩ, người như y, sớm phải nhận lấy báo ứng như vậy.
Trên giấy bút sử sách, bất kể là Vân Quốc hay Đại Ân, khi nhắc đến y hậu thế đều sẽ nhổ một bãi nước bọt: “Kẻ phản quốc bán mình lấy sắc hầu người, ô danh muôn đời.”
Mục Khê Tri nghĩ, y đã chọc giận Ân Vô Thương đến mức ấy, đêm nay hẳn sẽ là ngày chết của y.
Thế nhưng y quỳ ở đó thật lâu, vẫn không đợi được thánh chỉ xử tử, chỉ có một đạo khẩu dụ cấm túc y tại phủ Tể tướng.Y khẽ thở dài, cuối cùng tên ngốc đó vẫn không nỡ ra tay với y.
Thái giám Lý Trung cũng không hề có chút sơ suất nào, đích thân đỡ y đứng dậy, cung kính nói: “Tể tướng đại nhân, bên ngoài gió tuyết đang lớn, Hoàng thượng thương ngài thể chất yếu, sợ lạnh, nên dặn ngài cứ nghỉ lại trong cung đêm nay, sáng mai hãy trở về phủ.”
Mục Khê Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi tung tuyết trắng. Nghĩ đến việc người ấy rời đi trong cơn tức giận, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Hắn... Đi đâu rồi?”
Lý Trung dè dặt quan sát sắc mặt y: “Bẩm tể tướng, bệ hạ... Đã đến Cẩm Hoa cung của Thục phi nương nương.”
Đôi mắt Mục Khê Tri khẽ run lên, sau đó mỉm cười gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: “Rất tốt.”
Thì ra là y đã nghĩ sai. Người ấy không phải không nỡ ra tay với y, mà là muốn gϊếŧ chết trái tim y.
Thục phi Phương Uyển Tình là cháu gái ruột của Phương đại nhân, nàng được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng hậu. Những tấu chương thúc giục lập hậu gần đây đã chất cao như núi.
Y cũng hiểu, tam cung lục viện, mở rộng hoàng thất cho hoàng gia là chuyện bình thường. Việc y lựa chọn rời đi lúc này, cũng là để hoàn thành tâm nguyện đó.
Thế nhưng trong lòng, lại như bị dầu sôi dội xuống, đau đớn đến khó thở.
Cũng may, y chẳng còn sống được bao lâu nữa. Dù đau... Thì cũng chỉ đau thêm chút nữa thôi.
“Xin công công thay ta tạ ơn thánh ân. Có điều ta là ngoại thần, việc ở lại hậu cung là trái lễ giáo, ta không dám vượt phép.”
Nói xong, y liền xoay người bước ra ngoài.
Lý Trung không dám ngăn cản, đành quay sang dặn dò Từ Thuận: “Mau truyền kiệu, đưa Tể tướng đại nhân về phủ cho cẩn thận. Nếu có sơ suất gì, ngươi đừng hòng quay về nữa!”
Nói xong ông lại nhìn bóng người đang bước nhanh vào cơn gió tuyết ngoài kia, thở dài đầy lo lắng.
Ông hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, tất nhiên rõ mối quan hệ thật sự giữa hai người này. Càng tận mắt chứng kiến vị tể tướng ấy đã vượt qua bao gian khó để phò trợ hoàng thượng đăng cơ.
Nói Mục tể tướng đầu độc hoàng thượng? Ông không tin.
Thế mà vị này lại thẳng thắn nhận tội.
Mà rõ ràng hoàng thượng đi đến ngự thư phòng, lại cố tình dặn ông nói là đến chỗ Thục phi...
Y khẽ cười nhạt: “Bệ hạ nói không sai. Dù sao ta cũng là Lục hoàng tử của Vân Quốc, sao có thể cam tâm với chức Tể tướng nho nhỏ ấy? Cho nên những gì xảy ra trước đây, chẳng qua là vì muốn giúp hoàng huynh mưu đại sự, nhẫn nhục chịu đựng, lấy sắc hầu vua mà thôi.”
Biểu cảm của Ân Vô Thương đau khổ đến vô cùng, nhưng Mục Khê Tri lại biết, vào khoảnh khắc này, sát ý trong lòng vị đế vương ấy đã dâng cao.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, người này sẽ thực hiện mộng bá nghiệp, thống nhất thiên hạ.
Chỉ là... Mục Khê Tri y, cuối cùng vẫn phụ lòng mẫu phi, quê xưa đất cũ, chẳng còn chốn dung thân.
Nói xong từng chữ từng lời, y vén áo quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp, cố gắng giữ chút tự tôn và kiêu ngạo cuối cùng của bản thân: “Vi thần biết tội không thể tha, bệ hạ có thể lấy đầu thần, chỉ cầu xin bệ hạ cho phép, sau khi chết thần có thể trở về quê cũ.”
Nói rồi, y từ tốn cúi người, kính cẩn dập đầu trước hoàng đế, bình thản đón nhận cơn thịnh nộ đột ngột từ thiên tử.
“Ngươi đừng hòng! Dù có chết, cũng chỉ có thể chôn xương ở đất Đại Ân này!”
Trong bóng lưng giận dữ của Ân Vô Thương rời đi, một giọt lệ bất ngờ lăn xuống. Y cảm nhận, trái tim trong ngực mình như bị hàng ngàn lưỡi dao xé toạc, đau đến thấu xương.
Mục Khê Tri nghĩ, người như y, sớm phải nhận lấy báo ứng như vậy.
Mục Khê Tri nghĩ, y đã chọc giận Ân Vô Thương đến mức ấy, đêm nay hẳn sẽ là ngày chết của y.
Thế nhưng y quỳ ở đó thật lâu, vẫn không đợi được thánh chỉ xử tử, chỉ có một đạo khẩu dụ cấm túc y tại phủ Tể tướng.Y khẽ thở dài, cuối cùng tên ngốc đó vẫn không nỡ ra tay với y.
Thái giám Lý Trung cũng không hề có chút sơ suất nào, đích thân đỡ y đứng dậy, cung kính nói: “Tể tướng đại nhân, bên ngoài gió tuyết đang lớn, Hoàng thượng thương ngài thể chất yếu, sợ lạnh, nên dặn ngài cứ nghỉ lại trong cung đêm nay, sáng mai hãy trở về phủ.”
Mục Khê Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi tung tuyết trắng. Nghĩ đến việc người ấy rời đi trong cơn tức giận, chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Hắn... Đi đâu rồi?”
Đôi mắt Mục Khê Tri khẽ run lên, sau đó mỉm cười gật đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: “Rất tốt.”
Thì ra là y đã nghĩ sai. Người ấy không phải không nỡ ra tay với y, mà là muốn gϊếŧ chết trái tim y.
Thục phi Phương Uyển Tình là cháu gái ruột của Phương đại nhân, nàng được xem là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoàng hậu. Những tấu chương thúc giục lập hậu gần đây đã chất cao như núi.
Y cũng hiểu, tam cung lục viện, mở rộng hoàng thất cho hoàng gia là chuyện bình thường. Việc y lựa chọn rời đi lúc này, cũng là để hoàn thành tâm nguyện đó.
Thế nhưng trong lòng, lại như bị dầu sôi dội xuống, đau đớn đến khó thở.
Cũng may, y chẳng còn sống được bao lâu nữa. Dù đau... Thì cũng chỉ đau thêm chút nữa thôi.
“Xin công công thay ta tạ ơn thánh ân. Có điều ta là ngoại thần, việc ở lại hậu cung là trái lễ giáo, ta không dám vượt phép.”
Nói xong, y liền xoay người bước ra ngoài.
Lý Trung không dám ngăn cản, đành quay sang dặn dò Từ Thuận: “Mau truyền kiệu, đưa Tể tướng đại nhân về phủ cho cẩn thận. Nếu có sơ suất gì, ngươi đừng hòng quay về nữa!”
Nói xong ông lại nhìn bóng người đang bước nhanh vào cơn gió tuyết ngoài kia, thở dài đầy lo lắng.
Ông hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, tất nhiên rõ mối quan hệ thật sự giữa hai người này. Càng tận mắt chứng kiến vị tể tướng ấy đã vượt qua bao gian khó để phò trợ hoàng thượng đăng cơ.
Nói Mục tể tướng đầu độc hoàng thượng? Ông không tin.
Thế mà vị này lại thẳng thắn nhận tội.
Mà rõ ràng hoàng thượng đi đến ngự thư phòng, lại cố tình dặn ông nói là đến chỗ Thục phi...
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
