0 chữ
Chương 28
Chương 28: Tố chất làm hôn quân
Mục Khê Tri thấy đối phương có vẻ hơi thất vọng, trong lòng khẽ thở dài.
Từ khi sinh ra Ân Vô Thương đã được phong làm thái tử, lớn lên trong vòng tay tung hô của muôn người, tính cách kiêu ngạo gần như ăn sâu vào tận xương tủy.
Trong lòng hắn, việc được hắn chủ động yêu cầu chăm sóc đã là vinh hạnh tổ tông ba đời mới có được. Thế mà y lại thẳng thừng từ chối hắn ngay trước mặt bao người, chắc chắn khiến hắn không giữ được thể diện.
Nghĩ vậy, Mục Khê Tri bèn tự tay múc một bát canh, đặt trước mặt Ân Vô Thương, dịu giọng nói: “Trời đêm lạnh lẽo, uống chút canh nóng cho ấm người.”
Ánh mắt ủ rũ của Ân Vô Thương bỗng sáng lên: “Ngươi thật sự để ta uống cái này à?”
Vừa rồi tiểu nha đầu tên Tiểu Tú Nhi đọc tên món ăn, giọng nàng tuy nhỏ như muỗi kêu, nhưng y vẫn nghe rất rõ canh này tên là “Thập Toàn Đại Bổ Thang”.
Trong canh có gì thì không cần nói cũng biết, tác dụng thế nào lại càng khỏi bàn.
Mục Khê Tri không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nghe vậy thì bật cười: “Chỉ là một bát canh thôi, làm gì có chuyện thật hay giả.”
“Vậy ta uống thật nhé, lát nữa ngươi đừng hối hận đấy.”
Nói rồi Ân Vô Thương liền cầm bát canh lên, uống cạn một hơi.
Mục Khê Tri nghe mà mù mờ chẳng hiểu gì sao hôm nay người này nói chuyện cứ như úp úp mở mở?
Sau đó cả hai không nói thêm gì, nhanh chóng dùng xong bữa tối.
Lý Trung rất biết điều, dâng lên hai chén trà.
Mục Khê Tri nhìn Ân Vô Thương đang thong thả nhấp trà, hỏi: “Hôm nay ngươi đến, là có chuyện sao?”
Bằng không với tính cách của Ân Vô Thương, sẽ không bao giờ quay lại như thế.
Ân Vô Thương thổi nhẹ lá trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm rồi nói: “Tự nhiên là có chuyện rồi.”
Mục Khê Tri liếc nhìn vầng trăng tròn sáng treo cao ngoài cửa sổ, giục: “Vậy nói đi, trời đã tối, nếu chậm nữa thì cổng cung sẽ đóng đấy.”
Ân Vô Thương tựa người ra sau ghế: “Đóng thì đóng, ta không định về cung.”
Mục Khê Tri nhíu mày: “Sao lại thế được, ngày mai đâu phải ngày nghỉ.”
Trước đây mỗi lần Ân Vô Thương tới đều là đêm trước ngày nghỉ, để sáng hôm sau y khỏi phải vừa đau lưng vừa bò dậy lên triều.
Ân Vô Thương thản nhiên nói: “Trước khi đến ta đã bảo Lý Trung thông báo với các quan, ngày mai dời giờ thiết triều đến buổi trưa rồi. Tối nay ngươi cứ yên tâm cùng ta trải qua một đêm tốt lành.”
Mục Khê Tri: “...”
Y tức đến bật cười: “Chỉ vì chút chuyện như thế mà ngươi làm tới vậy à? Tùy tiện thay đổi giờ thiết triều là trái với tổ chế, ngươi không sợ ngự sử dâng sớ vạch tội sao?”
Ân Vô Thương mặt đầy thản nhiên: “Thế thì đúng lúc, cho đám lão già đó nghỉ hưu luôn.”
Từ khi hắn đăng cơ đến nay, đám quan ngôn chính luôn hở ra là bắt bẻ. Hắn bổ nhiệm quan viên cũng đòi xen vào, lập hậu phong phi cũng đòi can thiệp. Ân Vô Thương sớm đã phát ngán bọn lắm lời đó rồi.
Mục Khê Tri nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: “Ngươi thật sự có tố chất làm hôn quân đấy...”
Xuân tiêu ngắn ngủi ngày dậy trễ, từ đó quân vương không thượng triều?
Ân Vô Thương nghe vậy không hề nổi giận, còn cười: “Vậy nên, vị Tể tướng đoan chính cao quý như ngươi, có nguyện ý chứa chấp một hôn quân như ta qua đêm không?”
Mục Khê Tri nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ kia, chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu.
Ngày mai là ngày y rời đi. Lần đi này có thể là biệt ly vĩnh viễn. Đã kìm nén lý trí suốt bao năm, khoảnh khắc này lại đột nhiên y không muốn gồng lên nữa.
Ân Vô Thương tươi cười rạng rỡ, lập tức kéo tay Mục Khê Tri đi ra khỏi sảnh: “Vậy chúng ta mau về phòng ngủ thôi.”
Đám thị vệ ngoài sân đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.
Ngay cả Lý Trung cũng cúi gằm mặt, hai vai run run rõ ràng là đang cố nhịn cười.
Mục Khê Tri nhắm mắt lại... Giờ hối hận, còn kịp không?
Từ khi sinh ra Ân Vô Thương đã được phong làm thái tử, lớn lên trong vòng tay tung hô của muôn người, tính cách kiêu ngạo gần như ăn sâu vào tận xương tủy.
Trong lòng hắn, việc được hắn chủ động yêu cầu chăm sóc đã là vinh hạnh tổ tông ba đời mới có được. Thế mà y lại thẳng thừng từ chối hắn ngay trước mặt bao người, chắc chắn khiến hắn không giữ được thể diện.
Nghĩ vậy, Mục Khê Tri bèn tự tay múc một bát canh, đặt trước mặt Ân Vô Thương, dịu giọng nói: “Trời đêm lạnh lẽo, uống chút canh nóng cho ấm người.”
Ánh mắt ủ rũ của Ân Vô Thương bỗng sáng lên: “Ngươi thật sự để ta uống cái này à?”
Vừa rồi tiểu nha đầu tên Tiểu Tú Nhi đọc tên món ăn, giọng nàng tuy nhỏ như muỗi kêu, nhưng y vẫn nghe rất rõ canh này tên là “Thập Toàn Đại Bổ Thang”.
Mục Khê Tri không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, nghe vậy thì bật cười: “Chỉ là một bát canh thôi, làm gì có chuyện thật hay giả.”
“Vậy ta uống thật nhé, lát nữa ngươi đừng hối hận đấy.”
Nói rồi Ân Vô Thương liền cầm bát canh lên, uống cạn một hơi.
Mục Khê Tri nghe mà mù mờ chẳng hiểu gì sao hôm nay người này nói chuyện cứ như úp úp mở mở?
Sau đó cả hai không nói thêm gì, nhanh chóng dùng xong bữa tối.
Lý Trung rất biết điều, dâng lên hai chén trà.
Mục Khê Tri nhìn Ân Vô Thương đang thong thả nhấp trà, hỏi: “Hôm nay ngươi đến, là có chuyện sao?”
Bằng không với tính cách của Ân Vô Thương, sẽ không bao giờ quay lại như thế.
Ân Vô Thương thổi nhẹ lá trà nổi trên mặt nước, nhấp một ngụm rồi nói: “Tự nhiên là có chuyện rồi.”
Ân Vô Thương tựa người ra sau ghế: “Đóng thì đóng, ta không định về cung.”
Mục Khê Tri nhíu mày: “Sao lại thế được, ngày mai đâu phải ngày nghỉ.”
Trước đây mỗi lần Ân Vô Thương tới đều là đêm trước ngày nghỉ, để sáng hôm sau y khỏi phải vừa đau lưng vừa bò dậy lên triều.
Ân Vô Thương thản nhiên nói: “Trước khi đến ta đã bảo Lý Trung thông báo với các quan, ngày mai dời giờ thiết triều đến buổi trưa rồi. Tối nay ngươi cứ yên tâm cùng ta trải qua một đêm tốt lành.”
Mục Khê Tri: “...”
Y tức đến bật cười: “Chỉ vì chút chuyện như thế mà ngươi làm tới vậy à? Tùy tiện thay đổi giờ thiết triều là trái với tổ chế, ngươi không sợ ngự sử dâng sớ vạch tội sao?”
Từ khi hắn đăng cơ đến nay, đám quan ngôn chính luôn hở ra là bắt bẻ. Hắn bổ nhiệm quan viên cũng đòi xen vào, lập hậu phong phi cũng đòi can thiệp. Ân Vô Thương sớm đã phát ngán bọn lắm lời đó rồi.
Mục Khê Tri nhìn hắn với ánh mắt phức tạp: “Ngươi thật sự có tố chất làm hôn quân đấy...”
Xuân tiêu ngắn ngủi ngày dậy trễ, từ đó quân vương không thượng triều?
Ân Vô Thương nghe vậy không hề nổi giận, còn cười: “Vậy nên, vị Tể tướng đoan chính cao quý như ngươi, có nguyện ý chứa chấp một hôn quân như ta qua đêm không?”
Mục Khê Tri nhìn vào đôi mắt đầy mong chờ kia, chần chừ một lát rồi khẽ gật đầu.
Ngày mai là ngày y rời đi. Lần đi này có thể là biệt ly vĩnh viễn. Đã kìm nén lý trí suốt bao năm, khoảnh khắc này lại đột nhiên y không muốn gồng lên nữa.
Ân Vô Thương tươi cười rạng rỡ, lập tức kéo tay Mục Khê Tri đi ra khỏi sảnh: “Vậy chúng ta mau về phòng ngủ thôi.”
Đám thị vệ ngoài sân đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.
Ngay cả Lý Trung cũng cúi gằm mặt, hai vai run run rõ ràng là đang cố nhịn cười.
Mục Khê Tri nhắm mắt lại... Giờ hối hận, còn kịp không?
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
