0 chữ
Chương 24
Chương 24: Họa thủy làm loạn nước
“Cái gì cơ?”
Ân Vô Thương nghe mà đầu óc mù mờ: “Hắn nói với ngươi cái loại lời vô nghĩa đó làm gì?”
Mục Khê Tri lại vùi đầu vào ngực hắn: “Khen ta học thành văn võ, sau đó lại dâng thân đáp tạ, đến cả bản thân cũng đem bán cho ngươi luôn rồi. Ân Vô Thương, ngươi nói xem... có phải ta thích ngươi đến mức không còn thuốc chữa rồi không?”
Ân Vô Thương: “...”
Nếu là ngày trước, nghe Mục Khê Tri chủ động thẳng thắn nói thích mình như vậy, hắn chắc chắn sẽ vui đến nở hoa trong lòng.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm bất an: “Vừa rồi ngươi nói gì? Phương Dung biết chuyện của chúng ta? Ông ta lấy chuyện đó ra uy hϊếp ngươi sao?”
Nghe Ân Vô Thương nóng vội đến mức gọi thẳng tên của Phương các lão, Mục Khê Tri đành ngẩng đầu lên. May mà lúc này sắc mặt y đã bình tĩnh lại, chỉ là tay ôm ngang eo hắn vẫn chưa chịu buông ra.
Y khẽ cười: “Ngươi đừng vội loạn lên nữa, ta kể cho ngươi nghe là được.”
Y sợ nếu không nói, nửa đêm Ân Vô Thương sẽ kéo đến hỏi tội Phương các lão thật.
Chỉ lược bỏ đoạn thầy căn dặn y phải đề phòng Thái hậu, y nói: “Thật ra thầy đã sớm biết chuyện giữa ta và ngươi, hôm nay mới cố ý nhắc đến chuyện Quốc cữu gia làm thất lạc bạc cứu tế. Nói rằng ngươi chưa điều tra đã vội bỏ qua, dặn ta khuyên ngươi tra xét kỹ lại lần nữa.”
Ân Vô Thương im lặng một hồi, rõ ràng không muốn bàn sâu: “Chuyện đó ngươi đừng lo, ta tự biết phải làm gì.”
Mục Khê Tri bật cười tự giễu: “Ta nói ta khuyên không nổi ngươi mà ông còn không tin. Dù gì đó cũng là cậu ruột ngươi, cho dù là vì Thái hậu, ngươi cũng không thể tra đến cùng, đúng không?”
Ân Vô Thương nhíu mày: “Không phải vì Thái hậu. Là vì ngươi.”
Mục Khê Tri sững người.
“Ngươi nói gì cơ? Ta và Quốc cữu xưa nay không qua lại, sao lại liên quan tới ta?”
Ân Vô Thương mím môi, mấy lần định nói lại thôi.
Mục Khê Tri sốt ruột thúc giục: “Ngươi nói đi chứ.”
Ân Vô Thương lại chần chừ một chút, rồi mới nói: “Thái hậu nói cậu ta biết chuyện của chúng ta. Nếu ta khăng khăng điều tra, đến khi thẩm vấn, có thể vì sợ hãi mà ông ta sẽ khai ra hết.”
Kỳ thực lời Thái hậu khi ấy là: “Nếu ngươi không chịu buông tha cho cậu ngươi, thì ta sẽ đem chuyện Mục Khê Tri ham thích nam sắc công khai thiên hạ.”
Hắn thì chẳng để tâm, nhưng Mục Khê Tri lại xem thanh danh còn hơn cả mạng. Hắn làm sao có thể để chuyện ấy xảy ra?
Mắt Mục Khê Tri khẽ cay, cúi đầu cười nhẹ: “Thì ra... họa thủy loạn quốc, là nói ta.”
Y vẫn luôn cho rằng mình là cánh tay đắc lực của Ân Vô Thương, chưa từng nghĩ một ngày nào đó, bản thân mình lại trở thành công cụ để người khác uy hϊếp hắn.
Lời thầy nói quả nhiên rất đúng, Thái hậu thật sự không thể tin.
Nhưng người ấy lại chính là mẹ của Ân Vô Thương...
Y có thể hiểu một người tỷ tỷ vì bảo vệ đệ đệ mà làm tất cả, nhưng lại không thể hiểu nổi một người mẹ lại vì bảo vệ đệ đệ ruột mà quay ra uy hϊếp chính con mình.
Ân Vô Thương sa sầm mặt: “Đừng nói bậy.”
Chưa kịp để hắn nói tiếp, Mục Khê Tri đã vòng tay ôm lấy cổ hắn lần nữa, thì thầm: “Không sao đâu... rất nhanh thôi, sẽ không còn ai có thể uy hϊếp ngươi nữa.”
Ân Vô Thương không nghe rõ: “Ngươi nói gì?”
Mục Khê Tri hít sâu một hơi, nói: “Ta nói... sau này ngươi đối xử với Hoàng hậu tốt một chút.”
Ân Vô Thương lập tức nghẹn thở, sau đó liền đẩy y ra, ánh mắt tức giận nhìn người trước mặt: “Ngươi có ý gì?”
Mục Khê Tri nghiêng mặt đi, cố nén vị chua xót trong lòng: “Hôm nay Phương các lão nói với ta, trước khi gả cho ngươi, Hoàng hậu đã biết chuyện giữa ta và ngươi. Nhưng nàng vẫn chọn tiến cung. Ta nghĩ, tình cảm nàng dành cho ngươi... có lẽ cũng chẳng kém ta là bao.”
Ánh mắt Ân Vô Thương nhìn y càng lúc càng lạnh, giận dữ tích tụ càng lúc càng nhiều: “Vậy sao? Ngươi muốn ta đối xử với nàng thế nào? Giống như đối xử với ngươi à?”
Mục Khê Tri mím môi, không lên tiếng.
Ân Vô Thương tức đến bật cười lạnh: “Không ngờ Khê Tri của trẫm lại độ lượng đến thế. Nếu đã vậy, thì trẫm quay về... Phải yêu chiều nàng ta thật nhiều vậy.”
Ân Vô Thương nghe mà đầu óc mù mờ: “Hắn nói với ngươi cái loại lời vô nghĩa đó làm gì?”
Mục Khê Tri lại vùi đầu vào ngực hắn: “Khen ta học thành văn võ, sau đó lại dâng thân đáp tạ, đến cả bản thân cũng đem bán cho ngươi luôn rồi. Ân Vô Thương, ngươi nói xem... có phải ta thích ngươi đến mức không còn thuốc chữa rồi không?”
Ân Vô Thương: “...”
Nếu là ngày trước, nghe Mục Khê Tri chủ động thẳng thắn nói thích mình như vậy, hắn chắc chắn sẽ vui đến nở hoa trong lòng.
Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấp thỏm bất an: “Vừa rồi ngươi nói gì? Phương Dung biết chuyện của chúng ta? Ông ta lấy chuyện đó ra uy hϊếp ngươi sao?”
Nghe Ân Vô Thương nóng vội đến mức gọi thẳng tên của Phương các lão, Mục Khê Tri đành ngẩng đầu lên. May mà lúc này sắc mặt y đã bình tĩnh lại, chỉ là tay ôm ngang eo hắn vẫn chưa chịu buông ra.
Y sợ nếu không nói, nửa đêm Ân Vô Thương sẽ kéo đến hỏi tội Phương các lão thật.
Chỉ lược bỏ đoạn thầy căn dặn y phải đề phòng Thái hậu, y nói: “Thật ra thầy đã sớm biết chuyện giữa ta và ngươi, hôm nay mới cố ý nhắc đến chuyện Quốc cữu gia làm thất lạc bạc cứu tế. Nói rằng ngươi chưa điều tra đã vội bỏ qua, dặn ta khuyên ngươi tra xét kỹ lại lần nữa.”
Ân Vô Thương im lặng một hồi, rõ ràng không muốn bàn sâu: “Chuyện đó ngươi đừng lo, ta tự biết phải làm gì.”
Mục Khê Tri bật cười tự giễu: “Ta nói ta khuyên không nổi ngươi mà ông còn không tin. Dù gì đó cũng là cậu ruột ngươi, cho dù là vì Thái hậu, ngươi cũng không thể tra đến cùng, đúng không?”
Ân Vô Thương nhíu mày: “Không phải vì Thái hậu. Là vì ngươi.”
“Ngươi nói gì cơ? Ta và Quốc cữu xưa nay không qua lại, sao lại liên quan tới ta?”
Ân Vô Thương mím môi, mấy lần định nói lại thôi.
Mục Khê Tri sốt ruột thúc giục: “Ngươi nói đi chứ.”
Ân Vô Thương lại chần chừ một chút, rồi mới nói: “Thái hậu nói cậu ta biết chuyện của chúng ta. Nếu ta khăng khăng điều tra, đến khi thẩm vấn, có thể vì sợ hãi mà ông ta sẽ khai ra hết.”
Kỳ thực lời Thái hậu khi ấy là: “Nếu ngươi không chịu buông tha cho cậu ngươi, thì ta sẽ đem chuyện Mục Khê Tri ham thích nam sắc công khai thiên hạ.”
Hắn thì chẳng để tâm, nhưng Mục Khê Tri lại xem thanh danh còn hơn cả mạng. Hắn làm sao có thể để chuyện ấy xảy ra?
Mắt Mục Khê Tri khẽ cay, cúi đầu cười nhẹ: “Thì ra... họa thủy loạn quốc, là nói ta.”
Y vẫn luôn cho rằng mình là cánh tay đắc lực của Ân Vô Thương, chưa từng nghĩ một ngày nào đó, bản thân mình lại trở thành công cụ để người khác uy hϊếp hắn.
Nhưng người ấy lại chính là mẹ của Ân Vô Thương...
Y có thể hiểu một người tỷ tỷ vì bảo vệ đệ đệ mà làm tất cả, nhưng lại không thể hiểu nổi một người mẹ lại vì bảo vệ đệ đệ ruột mà quay ra uy hϊếp chính con mình.
Ân Vô Thương sa sầm mặt: “Đừng nói bậy.”
Chưa kịp để hắn nói tiếp, Mục Khê Tri đã vòng tay ôm lấy cổ hắn lần nữa, thì thầm: “Không sao đâu... rất nhanh thôi, sẽ không còn ai có thể uy hϊếp ngươi nữa.”
Ân Vô Thương không nghe rõ: “Ngươi nói gì?”
Mục Khê Tri hít sâu một hơi, nói: “Ta nói... sau này ngươi đối xử với Hoàng hậu tốt một chút.”
Ân Vô Thương lập tức nghẹn thở, sau đó liền đẩy y ra, ánh mắt tức giận nhìn người trước mặt: “Ngươi có ý gì?”
Mục Khê Tri nghiêng mặt đi, cố nén vị chua xót trong lòng: “Hôm nay Phương các lão nói với ta, trước khi gả cho ngươi, Hoàng hậu đã biết chuyện giữa ta và ngươi. Nhưng nàng vẫn chọn tiến cung. Ta nghĩ, tình cảm nàng dành cho ngươi... có lẽ cũng chẳng kém ta là bao.”
Ánh mắt Ân Vô Thương nhìn y càng lúc càng lạnh, giận dữ tích tụ càng lúc càng nhiều: “Vậy sao? Ngươi muốn ta đối xử với nàng thế nào? Giống như đối xử với ngươi à?”
Mục Khê Tri mím môi, không lên tiếng.
Ân Vô Thương tức đến bật cười lạnh: “Không ngờ Khê Tri của trẫm lại độ lượng đến thế. Nếu đã vậy, thì trẫm quay về... Phải yêu chiều nàng ta thật nhiều vậy.”
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
