TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Nghe tiếng gà kêu, uống canh gà, hưởng thụ ánh mắt sùng bái của nam nhân, Lục Dương ưỡn thẳng lưng, khỏi phải nói là đắc ý bao nhiêu.

Canh gà là Tạ Nham nhờ thôn dân khác giúp hầm, người kia Lục Dương cũng quen, là Lục Lâm, tiểu ca nhi của bác cả nhà cậu.

Tạ Nham nói: "Nếu để ở nhà hầm, hôm qua đã bị người ta bưng cả nồi đi rồi."

Lục Dương khen hắn thông minh.

Tạ Nham vì đọc sách, từ nhỏ đến lớn, trong thôn đi một vòng, ai gặp hắn đều khen hắn thông minh, sớm đã nghe đến chai sạn. Nhưng hôm nay không giống, Lục Dương khen hắn, khóe miệng hắn khẽ động, nở nụ cười.

Sau đó Lục Dương gắp đùi gà vào bát hắn: "Bồi bổ cho cái đầu trạng nguyên của ngươi."

Tạ Nham: "..."

Sao còn nhớ chuyện này.

Lục Dương đem đùi gà còn lại cho mẹ chồng Triệu Bội Lan ăn, trong bát cậu chỉ múc hai miếng thịt gà cho có.

Tạ Nham đem đùi gà cho cậu, còn rất biết điều không nói những lời mất hứng.

Cái gì mà không thi trạng nguyên, đó đều là chuyện sau này.

Lục Dương rất kinh ngạc.

Một con gà chỉ có hai cái đùi, đương nhiên cậu cũng từng ăn đùi gà nhưng rất ít khi, trong nhà có hai huynh đệ, còn có Trần lão cha, thứ tự ưu tiên đều cao hơn cậu. Cậu đã học được cách không nhìn đùi gà, không thèm đùi gà.

Lục Dương suy nghĩ một chút, vẫn là cho Tạ Nham ăn.

Hôm nay cậu biểu hiện thực sự quá hung hãn, vì cuộc sống hòa thuận sau này, nhường nhịn một chút cũng không sao.

Kết quả cậu đem đùi gà trả lại cho Tạ Nham, mẹ chồng Triệu Bội Lan lại đem đùi gà cho cậu.

Trong bát Lục Dương vẫn là một cái đùi gà béo múp.

Cậu trợn tròn mắt.

Nói thế nào nhỉ, khá bất ngờ, cũng rất vui.

Triệu Bội Lan mức độ tiếp nhận không bằng Tạ Nham, nhìn ánh mắt Lục Dương có chút sợ hãi, tổng thể không có địch ý, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.

Bà bảo Lục Dương đừng khách khí: "Hôm nay làm con uất ức rồi, đây cũng là đặc biệt hầm cho con, mau ăn khi còn nóng."

Lục Dương ăn.

Canh gà không nhiều, mỗi người một bát uống xong, phần còn lại để trong nồi, thêm chút nước, lại thêm chút mì, nấu nửa nồi mì canh gà, mỗi người lại ăn một bát mì, bụng liền no căng.

Bếp cũng nóng, rửa bát lau nồi đều là nước nóng.

Triệu Bội Lan bảo bọn họ nghỉ ngơi trước, đây mới là ngày đầu tiên thành thân, vào đêm chính là động phòng, nào có đạo lý lúc này để phu lang ở trong bếp bận rộn?

Bà thu dọn bên này, trong nồi khác đun nước nóng để tắm rửa.

Nước nóng phải đợi, Lục Dương trước tiên xem xét tình hình trong nhà, làm quen với môi trường.

Nhà họ Tạ xây rất tốt, dùng gạch xanh, cả thôn độc nhất. Sân rộng, phòng nhỏ. Vì ít người, cộng thêm thường xuyên có người đến gây sự, phòng trống nhiều, chỗ hư hỏng cũng nhiều.

Hiện tại chỉ có hai gian phòng đang dùng, một gian Triệu Bội Lan ở, một gian Tạ Nham ở.

Phòng sách đều khóa, chỉ ở trong phòng Tạ Nham thêm một chiếc bàn dài, dưới bàn là hai rương sách, trên bàn thì bày cao hai chồng giấy. Một chồng đã viết chữ, một chồng còn chưa dùng.

Lại có phòng khách và phòng bếp.

Phòng bếp thông với phòng củi, hai bên không tách ra, vì bên trong củi dự trữ ít, cũng không đặt đồ khô, đồ muối chua các loại thực phẩm bảo quản được lâu, chỉ để một cái vại gạo vại nước cho có, bên trong trống rỗng.

Lục Dương đi dạo khắp nơi xong, liền trở về thu dọn đồ đạc của mình.

Tối nay cậu phải đắp chăn bông mới mang đến, quần áo thì để trong tủ quần áo, cùng với đồ của Tạ Nham. Đồ vật lặt vặt còn lại, cậu xem rồi để.

Những thứ này thu xếp xong, nước nóng cũng đun xong.

Lục Dương tắm trước, Tạ Nham tắm sau.

Tối nay phải động phòng, Lục Dương liền ngồi trên giường đợi Tạ Nham.

Phòng chỉ có bấy nhiêu, trong cùng là một chiếc giường đất lớn, tủ quần áo đều ở cuối giường. Đi xuống đất hai bước là đến bàn đọc sách.

Căn phòng nhỏ như vậy, bố cục lại bất hợp lý như thế. Hai người đứng bên trong, đều không xoay người được, thực sự không tiện.

Lục Dương ngẩng đầu nhìn một cái, đều cảm thấy ngột ngạt.

Đợi gom góp đủ bạc, sẽ thu dọn phòng sách.

Lục Dương đưa mắt nhìn khắp nơi, tính toán sau này sửa sang thế nào, thấy Tạ Nham vào phòng, liền dừng tưởng tượng.

Tạ Nham mang theo dầu thuốc đến. Dầu thuốc đựng trong một chiếc bình sứ nhỏ, trông rất tinh xảo.

Lục Dương không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng đây là dầu dùng để động phòng.

Tạ Nham bảo cậu cởϊ qυầи áo, cậu còn nói Tạ Nham quá trực tiếp.

"Ngươi sao lại vội vàng hấp tấp thế?"

Cậu nói Tạ Nham vội vàng, bản thân cậu cởϊ qυầи áo lại nhanh nhẹn, thoăn thoắt cởi ra, nửa người trên liền trần trụi.

Tạ Nham cản không kịp: "Đừng cởi nhiều như vậy, ta bôi cho ngươi chút thuốc trước."

Lục Dương ngây người.

"A?"

Chuyện này lại khiến cậu ngượng ngùng.

Thì ra người vội vàng là cậu.

Vì sự hiểu lầm và thẳng thắn của cậu, khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Nham cũng đỏ bừng.

Lục Dương thấy hắn ngượng ngùng, xích lại gần trêu chọc hắn.

"Mặt sao lại đỏ như vậy? Trước kia chưa từng nhìn thấy thân thể người khác sao?"

Tạ Nham nói đã từng thấy.

Lục Dương nheo mắt.

Tạ Nham nói: "Khi vào trường thi, đều phải cởi."

Lục Dương lại hỏi hắn: "Chưa từng nhìn thấy tiểu ca nhi tiểu thư nhi khác sao?"

Tạ Nham chưa từng thấy.

Lục Dương kinh ngạc: "Thật hay giả? Đám thư sinh các ngươi không phải thích mời mấy người ca hát, cùng người ta nói chuyện nhân sinh lý tưởng, nói hoài bão không gặp thời, sau đó cùng tri kỷ tình nhân ngủ một ổ sao?"

Tạ Nham khoác quần áo lên cho cậu.

"Ta không thích."

Lục Dương thật lòng tò mò: "Tại sao?"

Tạ Nham bình tĩnh nói: "Ồn ào."

Hắn đưa mắt tìm kiếm trên người Lục Dương, chỉ nhìn thấy một vết bầm. Nằm ở khu vực xương quai xanh.

Lục Dương người gầy da trắng, vết bầm không được xử lý kịp thời, lan ra một mảng lớn, màu sắc xanh tím đến phát đen.

14

0

3 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.