0 chữ
Chương 30
Chương 31: Kiếm gỗ sét đánh gãy và trói sếp cũ giữa phòng bùa
Đào Tịch giơ kiếm đuổi theo giống như nhân vật phản diện độc ác trong truyện tranh đang bắt nạt nữ chính.
Đoạn Châu thì lại đủ kiểu cản trở.
Kiếm gỗ đào chém vỡ cái ly, đâm thủng cái gối.
Ồn ào cãi vã, gà bay chó sủa.
Những giọt nước mắt của Công chúa Vũ Trụ bay khắp nhà, lộp bộp rơi vào đầu, vào mặt, vào người các phu nhân, các phu nhân không dám gây thêm phiền phức mà dúm dó ở cuối giường nhìn cô đại chiến với nữ chính truyện tranh.
Cảnh tượng này... thật sự làm đảo lộn cả thế giới quan.
Đào Tịch cứ thế đuổi theo chém cô ta chưa đến mười vòng, cuối cùng cũng nắm được cơ hội, đang định vung một kiếm xuống.
"Hoàng tử Tiểu Châu!"
Công chúa Vũ Trụ ngấn lệ, đôi tay mảnh khảnh của cô ta đan vào nhau đặt trên đầu, cuối cùng cô ta cũng hét lên được.
"Công chúa Vũ Trụ! Anh đến cứu em đây!"
Đoạn Châu đột nhiên bùng nổ ý muốn bảo vệ mãnh liệt, anh ta nhấc cái màn hình máy tính cong bên cạnh lên, nhắm vào thanh kiếm gỗ đào của Đào Tịch mà đập xuống.
Kiếm gỗ đào bị đập gãy làm hai đoạn, một đoạn nằm trên sàn nhà.
"..."
Đào Tịch nhìn nhìn nửa thanh kiếm trong tay, rồi lại nhìn nửa thanh trên sàn nhà.
"Đào tiểu thư!"
Ba phu nhân kinh hãi kêu lên lo lắng.
"..."
Đào tiểu thư của các phu nhân thiếu chút nữa là tức ngất đi.
Tuy thứ đồ chơi này không phải đồ gia truyền trong đạo quán, nhưng cũng là vật mà cô bỏ ra 1 triệu mua đấu giá được, tự mình đẽo gọt ba tháng khúc gỗ bị sét đánh tặng cho ông cụ!
Tuy rằng chưa đến một tháng đã truyền về tay cô, trở thành công cụ kiếm cơm của cô.
Tên sếp khốn nạn...
Tên sếp khốn nạn!
Lúc tôi còn làm thì bóc lột tôi chưa đủ hay sao, vậy mà nghỉ việc rồi còn đập bể bát cơm của tôi!
Còn Hoàng tử Tiểu Châu nữa, anh nhận ma làm vợ ảo mà anh cũng không biết hả?
Mẹ kiếp, tại sao tôi lại phải giải quyết cái loại cốt truyện trẻ con quá lố của tên sếp cũ này chứ!
1 triệu tiền gỗ sét đánh, 2 triệu tiền bồi thường hợp đồng.
Đào Tịch thật sự tức đến mụ cả đầu, trong đầu như có một ngọn lửa giận bừng bừng.
Tất cả các người phải chết hết cho tôi!
Đào Tịch giận giữ chưa từng thấy.
Móc ra bó dây thừng mà quẻ bói đã khuyên cô nên mang theo từ trong túi, cô ném cho ba người trên giường: "Trói thằng ngu này lại cho tôi!"
Ba phu nhân nhận được nhiệm vụ thì lập tức làm theo.
Đoạn Châu nhấc cái màn hình lên đã tiêu hao hết tất cả sức lực, không còn chút sức phản kháng nào, anh ta bị mẹ ruột và hai bà dì trói lại.
Tống Hiểu Tuệ và Tống Hiểu Tuệ đều có cậu ấm trong nhà cho nên kinh nghiệm đầy mình, trói rất nhanh nhẹn.
Chỉ có Đàm Ngọc Đường là tay chân chậm chạp, không biết làm.
Nhưng họ vẫn rất thuận lợi trói chặt, chắc chắn.
Đoạn Châu bị trói còn không quên ra vẻ thâm tình: "Đào Tịch! Đừng làm hại em ấy! Cô có giỏi thì nhắm vào tôi này!"
Đào Tịch hơi quay đầu lại, vẻ mặt cô âm u cười cười: "Đừng có vội, anh cũng có phần."
Đoạn Châu: "..."
Ba phu nhân: "..."
Đúng là vai phản diện thật sự.
Quay đầu lại nhìn Công chúa Vũ Trụ, Đào Tịch cũng không dùng những công cụ vật lý khác mà liên tục ném bùa, một lá bùa một câu chú, trung bình hai giây là xong một lá bùa phép.
Mấy chục lá bùa như không cần tiền, cứ hết lá này đến lá khác bay vèo qua trong thoáng chốc, hoàn toàn không cho Công chúa Vũ Trụ cơ hội thở dốc.
Công chúa Vũ Trụ không kịp tiếp tục giả vờ gọi Hoàng tử Tiểu Châu nữa, chạy trốn mới là chuyện quan trọng, cô ta không ngừng né tránh.
Nhưng đòn tấn công bằng bùa của Đào Tịch có thể khóa mục tiêu, nên dù cô ta có trốn thế nào thì lá bùa cũng sẽ tự động dán lên người cô ta.
Vì thế ba phu nhân nhìn thấy làn da giống như trong truyện tranh của Công chúa Vũ Trụ bị một luồng ánh sáng vàng của lá bùa chiếu vào, lá bùa bám lấy lớp da truyện tranh đó làm nó biến thành màu đen rồi hóa thành tro, bong tróc từng mảng rơi xuống, để lộ ra làn da người thật bên trong.
Đoạn Châu thì lại đủ kiểu cản trở.
Kiếm gỗ đào chém vỡ cái ly, đâm thủng cái gối.
Ồn ào cãi vã, gà bay chó sủa.
Những giọt nước mắt của Công chúa Vũ Trụ bay khắp nhà, lộp bộp rơi vào đầu, vào mặt, vào người các phu nhân, các phu nhân không dám gây thêm phiền phức mà dúm dó ở cuối giường nhìn cô đại chiến với nữ chính truyện tranh.
Cảnh tượng này... thật sự làm đảo lộn cả thế giới quan.
Đào Tịch cứ thế đuổi theo chém cô ta chưa đến mười vòng, cuối cùng cũng nắm được cơ hội, đang định vung một kiếm xuống.
"Hoàng tử Tiểu Châu!"
Công chúa Vũ Trụ ngấn lệ, đôi tay mảnh khảnh của cô ta đan vào nhau đặt trên đầu, cuối cùng cô ta cũng hét lên được.
Đoạn Châu đột nhiên bùng nổ ý muốn bảo vệ mãnh liệt, anh ta nhấc cái màn hình máy tính cong bên cạnh lên, nhắm vào thanh kiếm gỗ đào của Đào Tịch mà đập xuống.
Kiếm gỗ đào bị đập gãy làm hai đoạn, một đoạn nằm trên sàn nhà.
"..."
Đào Tịch nhìn nhìn nửa thanh kiếm trong tay, rồi lại nhìn nửa thanh trên sàn nhà.
"Đào tiểu thư!"
Ba phu nhân kinh hãi kêu lên lo lắng.
"..."
Đào tiểu thư của các phu nhân thiếu chút nữa là tức ngất đi.
Tuy thứ đồ chơi này không phải đồ gia truyền trong đạo quán, nhưng cũng là vật mà cô bỏ ra 1 triệu mua đấu giá được, tự mình đẽo gọt ba tháng khúc gỗ bị sét đánh tặng cho ông cụ!
Tuy rằng chưa đến một tháng đã truyền về tay cô, trở thành công cụ kiếm cơm của cô.
Tên sếp khốn nạn...
Tên sếp khốn nạn!
Còn Hoàng tử Tiểu Châu nữa, anh nhận ma làm vợ ảo mà anh cũng không biết hả?
Mẹ kiếp, tại sao tôi lại phải giải quyết cái loại cốt truyện trẻ con quá lố của tên sếp cũ này chứ!
1 triệu tiền gỗ sét đánh, 2 triệu tiền bồi thường hợp đồng.
Đào Tịch thật sự tức đến mụ cả đầu, trong đầu như có một ngọn lửa giận bừng bừng.
Tất cả các người phải chết hết cho tôi!
Đào Tịch giận giữ chưa từng thấy.
Móc ra bó dây thừng mà quẻ bói đã khuyên cô nên mang theo từ trong túi, cô ném cho ba người trên giường: "Trói thằng ngu này lại cho tôi!"
Ba phu nhân nhận được nhiệm vụ thì lập tức làm theo.
Đoạn Châu nhấc cái màn hình lên đã tiêu hao hết tất cả sức lực, không còn chút sức phản kháng nào, anh ta bị mẹ ruột và hai bà dì trói lại.
Chỉ có Đàm Ngọc Đường là tay chân chậm chạp, không biết làm.
Nhưng họ vẫn rất thuận lợi trói chặt, chắc chắn.
Đoạn Châu bị trói còn không quên ra vẻ thâm tình: "Đào Tịch! Đừng làm hại em ấy! Cô có giỏi thì nhắm vào tôi này!"
Đào Tịch hơi quay đầu lại, vẻ mặt cô âm u cười cười: "Đừng có vội, anh cũng có phần."
Đoạn Châu: "..."
Ba phu nhân: "..."
Đúng là vai phản diện thật sự.
Quay đầu lại nhìn Công chúa Vũ Trụ, Đào Tịch cũng không dùng những công cụ vật lý khác mà liên tục ném bùa, một lá bùa một câu chú, trung bình hai giây là xong một lá bùa phép.
Mấy chục lá bùa như không cần tiền, cứ hết lá này đến lá khác bay vèo qua trong thoáng chốc, hoàn toàn không cho Công chúa Vũ Trụ cơ hội thở dốc.
Công chúa Vũ Trụ không kịp tiếp tục giả vờ gọi Hoàng tử Tiểu Châu nữa, chạy trốn mới là chuyện quan trọng, cô ta không ngừng né tránh.
Nhưng đòn tấn công bằng bùa của Đào Tịch có thể khóa mục tiêu, nên dù cô ta có trốn thế nào thì lá bùa cũng sẽ tự động dán lên người cô ta.
Vì thế ba phu nhân nhìn thấy làn da giống như trong truyện tranh của Công chúa Vũ Trụ bị một luồng ánh sáng vàng của lá bùa chiếu vào, lá bùa bám lấy lớp da truyện tranh đó làm nó biến thành màu đen rồi hóa thành tro, bong tróc từng mảng rơi xuống, để lộ ra làn da người thật bên trong.
4
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
