0 chữ
Chương 26
Chương 26: Ma nữ nhà họ Sở và ám khí trên trán phu nhân
Đào Tịch thở dài, bây giờ phải làm sao bây giờ.
Cô đi tới mở nắp gỗ ra, một viên bi nhỏ hình tròn màu xám đậm nhảy vào lòng bàn tay cô, rồi trở nên ngoan ngoãn.
Trở lại phòng, Đào Tịch chuẩn bị thu dọn hành lý, nhưng khi cô đến gần Đàm Ngọc Đường thì viên bi xám đậm đột nhiên phun ra một tia nước, phun xong thì mới hùng hổ: "Người nhà họ Sở các người đừng có quá đáng! Khó khăn lắm tôi mới có một chỗ yên tĩnh để dưỡng sức, các người còn đến đây phá đi! Tôi với nhà họ Sở các người không đội trời chung!"
Lúc này Đàm Ngọc Đường bị tấn công thì bình tĩnh rút khăn giấy lau khô nước trên mặt: "Cô ghét tôi là phải, tôi chấp nhận. Không phải cố ý làm phiền cô, là cần phải sửa chữa đạo quán, như vậy thì Đào tiểu thư và Tổ sư gia mới ở được thoải mái.”
Sau đó lại hỏi Đào Tịch: "Màu sắc của nó nhạt đi rồi... Đợi đến khi hoàn toàn mất màu, có phải là có thể siêu thoát được không?”
"Liên quan gì đến bà, xí! Người nhà họ Sở các người chỉ mong tôi đi cho khuất mắt, chẳng có lòng tốt gì! Cô gái, tôi không muốn đi đâu hết!”
Viên bi nhỏ nóng nảy nhảy tưng tưng trong lòng bàn tay Đào Tịch.
Đào Tịch và Đàm Ngọc Đường đều làm lơ cô ta, cô gật đầu: "Nhưng mà, có một chuyện phiền phức khác."
"Muốn siêu thoát thì phải biết tên họ, tôi hỏi cô ta rồi, cô ta nói không nhớ, chỉ nhớ là bị người nhà họ Sở hại chết nên hận người nhà họ Sở. Nếu tiện, bà có thể tìm xem trong nhà họ Sở có thông tin gì về cô ta không, nếu không có, thì chỉ có thể hy vọng sau khi những ám khí và oán niệm trên người cô ta được gột rửa sạch sẽ, cô ta sẽ nhớ lại."
"Được."
Đàm Ngọc Đường gật đầu.
Lúc Đào Tịch bỏ viên bi nhỏ vào túi vải bố thì viên bi nhỏ nhảy tưng tưng: "Cô gái này, không phải bên trong lại là đồ nghề bắt ma đó chứ?"
Đào Tịch nhét thẳng vào.
Dọn dẹp phòng xong, cô vào điện chính dùng vải đỏ gói kỹ lưỡng bài vị của Tổ sư gia, lại cầm thêm ít hương nến đèn dầu rồi mới theo Đàm Ngọc Đường xuống núi.
Trên xe, Đào Tịch vừa ăn cơm nóng, vừa ăn món thịt sốt sệt trong bình giữ nhiệt có vị chua ngọt, rất thanh mát dễ ăn.
Đàm Ngọc Đường phấn khởi gọi điện thoại cho Sở Ngôn: "Đào tiểu thư với Tổ sư gia của cô ấy xuống núi cùng mẹ rồi... Ở đâu hả? Ở khách sạn nhà dì Lị của con... Ừ, sẽ sắp xếp chu đáo... Khoan đã, mẹ có điện thoại gọi tới, con cứ bận việc của con đi.”
Đàm Ngọc Đường nhìn tên người gọi đến, rồi nghe máy: "Hiểu Tuệ hả?... Bà đừng khóc vội, Đào tiểu thư đang ở bên cạnh tôi... Trong điện thoại bà nói một hai câu không rõ được đâu, bây giờ tôi với Đào tiểu thư đến khách sạn nhà Lị Lị, bà cũng qua đó đi.”
Cúp điện thoại, Đàm Ngọc Đường nhìn Đào Tịch: "Nhà Hiểu Tuệ xảy ra chuyện rồi."
Chờ Đào Tịch và Đàm Ngọc Đường tới khách sạn, Ngưu Lị và Tống Hiểu Tuệ đã ngồi ở khu vực chờ để nghỉ ngơi.
Tống Hiểu Tuệ nắm tay Tống Hiểu Tuệ, không ngừng an ủi.
Đào Tịch nhìn lướt qua trên trán Tống Hiểu Tuệ mới xuất hiện thêm một luồng ám khí thì chỉ nói: "Lên phòng rồi nói."
Tống Hiểu Tuệ dẫn các bà vào thang máy, quẹt thẻ đi thẳng lên một phòng ở tầng cao nhất.
Đào Tịch vào phòng, đem bài vị của Tổ sư gia đặt ở phía Đông Nam trước tiên, cô cũng bày biện lư xông hương, cắm nến thơm mang theo.
"Bà Hiểu Tuệ, lại đây."
Đào Tịch mở miệng.
Tống Hiểu Tuệ đi qua, bà ấy được Đào Tịch đưa cho ba nén hương, bảo xoay ba vòng trên trán mình.
Khói hương xông lên làm hai bên thái dương trên trán căng ra, nhưng đến vòng thứ hai, luồng khí căng đó liền thoát ra ngoài, đầu óc bà ấy lập tức tỉnh táo, trán ấm áp, rất dễ chịu giống như đang xông ngải cứu.
Đào Tịch bảo bà ấy xoay đủ ba vòng rồi lấy hương ra xa, thấy ám khí trên trán bà ấy đã bị loại bỏ thì mới cắm hương lại vào lư.
Cô đi tới mở nắp gỗ ra, một viên bi nhỏ hình tròn màu xám đậm nhảy vào lòng bàn tay cô, rồi trở nên ngoan ngoãn.
Trở lại phòng, Đào Tịch chuẩn bị thu dọn hành lý, nhưng khi cô đến gần Đàm Ngọc Đường thì viên bi xám đậm đột nhiên phun ra một tia nước, phun xong thì mới hùng hổ: "Người nhà họ Sở các người đừng có quá đáng! Khó khăn lắm tôi mới có một chỗ yên tĩnh để dưỡng sức, các người còn đến đây phá đi! Tôi với nhà họ Sở các người không đội trời chung!"
Lúc này Đàm Ngọc Đường bị tấn công thì bình tĩnh rút khăn giấy lau khô nước trên mặt: "Cô ghét tôi là phải, tôi chấp nhận. Không phải cố ý làm phiền cô, là cần phải sửa chữa đạo quán, như vậy thì Đào tiểu thư và Tổ sư gia mới ở được thoải mái.”
"Liên quan gì đến bà, xí! Người nhà họ Sở các người chỉ mong tôi đi cho khuất mắt, chẳng có lòng tốt gì! Cô gái, tôi không muốn đi đâu hết!”
Viên bi nhỏ nóng nảy nhảy tưng tưng trong lòng bàn tay Đào Tịch.
Đào Tịch và Đàm Ngọc Đường đều làm lơ cô ta, cô gật đầu: "Nhưng mà, có một chuyện phiền phức khác."
"Muốn siêu thoát thì phải biết tên họ, tôi hỏi cô ta rồi, cô ta nói không nhớ, chỉ nhớ là bị người nhà họ Sở hại chết nên hận người nhà họ Sở. Nếu tiện, bà có thể tìm xem trong nhà họ Sở có thông tin gì về cô ta không, nếu không có, thì chỉ có thể hy vọng sau khi những ám khí và oán niệm trên người cô ta được gột rửa sạch sẽ, cô ta sẽ nhớ lại."
Đàm Ngọc Đường gật đầu.
Lúc Đào Tịch bỏ viên bi nhỏ vào túi vải bố thì viên bi nhỏ nhảy tưng tưng: "Cô gái này, không phải bên trong lại là đồ nghề bắt ma đó chứ?"
Đào Tịch nhét thẳng vào.
Dọn dẹp phòng xong, cô vào điện chính dùng vải đỏ gói kỹ lưỡng bài vị của Tổ sư gia, lại cầm thêm ít hương nến đèn dầu rồi mới theo Đàm Ngọc Đường xuống núi.
Trên xe, Đào Tịch vừa ăn cơm nóng, vừa ăn món thịt sốt sệt trong bình giữ nhiệt có vị chua ngọt, rất thanh mát dễ ăn.
Đàm Ngọc Đường phấn khởi gọi điện thoại cho Sở Ngôn: "Đào tiểu thư với Tổ sư gia của cô ấy xuống núi cùng mẹ rồi... Ở đâu hả? Ở khách sạn nhà dì Lị của con... Ừ, sẽ sắp xếp chu đáo... Khoan đã, mẹ có điện thoại gọi tới, con cứ bận việc của con đi.”
Đàm Ngọc Đường nhìn tên người gọi đến, rồi nghe máy: "Hiểu Tuệ hả?... Bà đừng khóc vội, Đào tiểu thư đang ở bên cạnh tôi... Trong điện thoại bà nói một hai câu không rõ được đâu, bây giờ tôi với Đào tiểu thư đến khách sạn nhà Lị Lị, bà cũng qua đó đi.”
Chờ Đào Tịch và Đàm Ngọc Đường tới khách sạn, Ngưu Lị và Tống Hiểu Tuệ đã ngồi ở khu vực chờ để nghỉ ngơi.
Tống Hiểu Tuệ nắm tay Tống Hiểu Tuệ, không ngừng an ủi.
Đào Tịch nhìn lướt qua trên trán Tống Hiểu Tuệ mới xuất hiện thêm một luồng ám khí thì chỉ nói: "Lên phòng rồi nói."
Tống Hiểu Tuệ dẫn các bà vào thang máy, quẹt thẻ đi thẳng lên một phòng ở tầng cao nhất.
Đào Tịch vào phòng, đem bài vị của Tổ sư gia đặt ở phía Đông Nam trước tiên, cô cũng bày biện lư xông hương, cắm nến thơm mang theo.
"Bà Hiểu Tuệ, lại đây."
Đào Tịch mở miệng.
Tống Hiểu Tuệ đi qua, bà ấy được Đào Tịch đưa cho ba nén hương, bảo xoay ba vòng trên trán mình.
Khói hương xông lên làm hai bên thái dương trên trán căng ra, nhưng đến vòng thứ hai, luồng khí căng đó liền thoát ra ngoài, đầu óc bà ấy lập tức tỉnh táo, trán ấm áp, rất dễ chịu giống như đang xông ngải cứu.
Đào Tịch bảo bà ấy xoay đủ ba vòng rồi lấy hương ra xa, thấy ám khí trên trán bà ấy đã bị loại bỏ thì mới cắm hương lại vào lư.
3
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
