0 chữ
Chương 23
Chương 23: Thầy pháp ăn bánh bao và các phu nhân mê tín
Đào Tịch hỏi ra thắc mắc của mình: "Tại sao lại cảm thấy anh ta kỳ lạ? Người bên cạnh... đặc biệt là bạn gái xảy ra chuyện, có sự thay đổi như vậy không phải rất bình thường sao? Hơn nữa, cú sốc lớn như vậy, quả thật dễ suy sụp."
Bà Tống Hiểu Tuệ có vẻ mặt ngượng ngùng, ấp úng nói: "Thằng bé có tất cả tám người bạn gái lận..."
Tuy rằng bà ấy nói những lời này không phù hợp, nhưng thật sự là... không thấy thằng con trai hư hỏng nhà mình đau buồn bao nhiêu.
Vậy thì tất nhiên... không nên chịu ảnh hưởng lớn như vậy.
Đào Tịch: "..."
Cô lấy ống thẻ xăm ra, đưa cho bà ấy.
"Nghĩ về chuyện của con trai bà, lắc ống thẻ, cho đến khi rơi ra một quẻ xăm."
Bà Tống Hiểu Tuệ làm theo, nửa phút sau, một quẻ xăm rơi xuống.
Quẻ 73, xăm hạ hạ (rất xấu), Vương Chiêu Quân nhớ vua Hán.
Những thứ khác thì không hiểu, chứ xăm hạ hạ thì bà Tống Hiểu Tuệ vẫn hiểu, mặt mày tái mét.
Đào Tịch nhắm hai mắt, trong đầu lật xem lời giải quẻ xăm.
Bốn dòng chữ dọc màu đen hiện ra trong đầu: "Nhớ lời thề xưa, nay bỗng nghe tin. Mong nối lại duyên xưa, chỉ là hão huyền. Chuyện đời đâu phải trò đùa."
Gái si tình gặp phải kẻ phụ bạc...
Đào Tịch rút ra một lá bùa hộ mệnh từ dưới lư hương, suy nghĩ một chút, lại rút thêm một lá bùa trừ tà, gấp hêst thành hình tam giác đưa cho bà Tống Hiểu Tuệ.
"Bảo con trai bà ngoại trừ lúc tắm rửa, những lúc khác đều phải mang theo bên người, lúc ngủ cũng phải mang, nếu lá bùa biến thành màu đen thì lập tức liên hệ tôi."
Bà Tống Hiểu Tuệ gật gật đầu, trân trọng nhận lấy.
...
Mấy món điểm tâm nổi tiếng của tiệm Từ Ký được giao lên Huyền Vi Quan.
Các phu nhân cũng đã ở đây đủ lâu, định rời đi, kết quả nhìn thấy dáng vẻ Đào Tịch ăn điểm tâm thì lại nán lại thêm một chút.
Thế là Đào Tịch cắn một miếng bánh có nhân, liền được khen tới tấp: "Đào tiểu thư của chúng ta ăn gì trông cũng đẹp mắt ghê, không hổ là cô gái từng làm ngôi sao nổi tiếng!"
Đào Tịch ăn đến phồng cả hai má, lại được khen: "Đào tiểu thư ăn trông ngon miệng có phúc khí!"
Đào Tịch xé lớp vỏ mỏng của cái bánh bao, lại được khen ngợi: "Thông minh quá!"
Đào Tịch: "?"
Cô ngừng ăn lại, nói: "Các bà còn có việc gì không?"
Các phu nhân cười tủm tỉm: "Không có gì, không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút xem thầy pháp có lấy chồng được không, chúng tôi..."
Bà Đàm Ngọc Đường vội vàng dẫn đám người này rời đi, trước khi đi còn nói với Đào Tịch: "Đào tiểu thư, đến ngày khởi công sửa chữa thì tôi lại đến nhé!"
Đào Tịch gật gật đầu.
Trên đường xuống núi, các phu nhân vui ra mặt nói: "Thảo nào dạo này bà Sở cứ hay đến núi Long Nha, sau này tôi cũng muốn thường xuyên đến, thích Đào tiểu thư với Tổ sư gia nhà tôi quá đi!"
Đến một chuyến, lòng dạ thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Đúng vậy đúng vậy!"
Mấy phu nhân khác hùa theo.
Tổ sư gia cũng thật dịu dàng, có cầu là có ứng, còn biết khuyên bảo các bà, những lời khuyên đó nghe xong là thấy vui vẻ.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác đó, cứ như mình được dỗ dành cưng chiều vậy.
"Bà Ngọc Đường cũng thật là, không dẫn chúng tôi đến sớm."
Bà Đàm Ngọc Đường vừa nghe lời này liền nhại lại giọng điệu của các bà ấy, lôi lại lời các bà ấy nói trước kia: "Là ai nói, chỗ chưa được khai phá liệu có nguy hiểm lắm không hả."
Các phu nhân cười giòn tan, tiếng cười theo gió làm lá cây trên những cây cổ thụ xanh um hai bên đường núi rung lên xào xạc.
Sau đó, giống như lần thứ hai bà Đàm Ngọc Đường lên núi Long Nha, vội nói chữa: "Chúng tôi cũng đâu biết núi Long Nha có cảnh đẹp như vậy, cứ từ từ rồi xem, sớm muộn gì nơi này cũng được thành phố đầu tư, đông người leo núi, khách hành hương của Đào tiểu thư và Tổ sư gia cũng sẽ nhiều hơn!"
Các bà vừa nói vừa cười, chỉ có bà Tống Hiểu Tuệ mặt mày ủ ê.
Nhóm các phu nhân phát hiện, liền an ủi bà ấy: "Không sao đâu, Đào tiểu thư nói, bố bà qua được cơn nguy kịch này, sẽ khỏe lại thôi."
Bà Tống Hiểu Tuệ có vẻ mặt ngượng ngùng, ấp úng nói: "Thằng bé có tất cả tám người bạn gái lận..."
Tuy rằng bà ấy nói những lời này không phù hợp, nhưng thật sự là... không thấy thằng con trai hư hỏng nhà mình đau buồn bao nhiêu.
Vậy thì tất nhiên... không nên chịu ảnh hưởng lớn như vậy.
Đào Tịch: "..."
Cô lấy ống thẻ xăm ra, đưa cho bà ấy.
"Nghĩ về chuyện của con trai bà, lắc ống thẻ, cho đến khi rơi ra một quẻ xăm."
Bà Tống Hiểu Tuệ làm theo, nửa phút sau, một quẻ xăm rơi xuống.
Quẻ 73, xăm hạ hạ (rất xấu), Vương Chiêu Quân nhớ vua Hán.
Đào Tịch nhắm hai mắt, trong đầu lật xem lời giải quẻ xăm.
Bốn dòng chữ dọc màu đen hiện ra trong đầu: "Nhớ lời thề xưa, nay bỗng nghe tin. Mong nối lại duyên xưa, chỉ là hão huyền. Chuyện đời đâu phải trò đùa."
Gái si tình gặp phải kẻ phụ bạc...
Đào Tịch rút ra một lá bùa hộ mệnh từ dưới lư hương, suy nghĩ một chút, lại rút thêm một lá bùa trừ tà, gấp hêst thành hình tam giác đưa cho bà Tống Hiểu Tuệ.
"Bảo con trai bà ngoại trừ lúc tắm rửa, những lúc khác đều phải mang theo bên người, lúc ngủ cũng phải mang, nếu lá bùa biến thành màu đen thì lập tức liên hệ tôi."
Bà Tống Hiểu Tuệ gật gật đầu, trân trọng nhận lấy.
...
Mấy món điểm tâm nổi tiếng của tiệm Từ Ký được giao lên Huyền Vi Quan.
Thế là Đào Tịch cắn một miếng bánh có nhân, liền được khen tới tấp: "Đào tiểu thư của chúng ta ăn gì trông cũng đẹp mắt ghê, không hổ là cô gái từng làm ngôi sao nổi tiếng!"
Đào Tịch ăn đến phồng cả hai má, lại được khen: "Đào tiểu thư ăn trông ngon miệng có phúc khí!"
Đào Tịch xé lớp vỏ mỏng của cái bánh bao, lại được khen ngợi: "Thông minh quá!"
Đào Tịch: "?"
Cô ngừng ăn lại, nói: "Các bà còn có việc gì không?"
Các phu nhân cười tủm tỉm: "Không có gì, không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút xem thầy pháp có lấy chồng được không, chúng tôi..."
Bà Đàm Ngọc Đường vội vàng dẫn đám người này rời đi, trước khi đi còn nói với Đào Tịch: "Đào tiểu thư, đến ngày khởi công sửa chữa thì tôi lại đến nhé!"
Trên đường xuống núi, các phu nhân vui ra mặt nói: "Thảo nào dạo này bà Sở cứ hay đến núi Long Nha, sau này tôi cũng muốn thường xuyên đến, thích Đào tiểu thư với Tổ sư gia nhà tôi quá đi!"
Đến một chuyến, lòng dạ thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Đúng vậy đúng vậy!"
Mấy phu nhân khác hùa theo.
Tổ sư gia cũng thật dịu dàng, có cầu là có ứng, còn biết khuyên bảo các bà, những lời khuyên đó nghe xong là thấy vui vẻ.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác đó, cứ như mình được dỗ dành cưng chiều vậy.
"Bà Ngọc Đường cũng thật là, không dẫn chúng tôi đến sớm."
Bà Đàm Ngọc Đường vừa nghe lời này liền nhại lại giọng điệu của các bà ấy, lôi lại lời các bà ấy nói trước kia: "Là ai nói, chỗ chưa được khai phá liệu có nguy hiểm lắm không hả."
Các phu nhân cười giòn tan, tiếng cười theo gió làm lá cây trên những cây cổ thụ xanh um hai bên đường núi rung lên xào xạc.
Sau đó, giống như lần thứ hai bà Đàm Ngọc Đường lên núi Long Nha, vội nói chữa: "Chúng tôi cũng đâu biết núi Long Nha có cảnh đẹp như vậy, cứ từ từ rồi xem, sớm muộn gì nơi này cũng được thành phố đầu tư, đông người leo núi, khách hành hương của Đào tiểu thư và Tổ sư gia cũng sẽ nhiều hơn!"
Các bà vừa nói vừa cười, chỉ có bà Tống Hiểu Tuệ mặt mày ủ ê.
Nhóm các phu nhân phát hiện, liền an ủi bà ấy: "Không sao đâu, Đào tiểu thư nói, bố bà qua được cơn nguy kịch này, sẽ khỏe lại thôi."
4
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
