TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11: Một trăm năm oán hận, ba triệu gọi hồn

Nhưng Sở phu nhân đã lên tiếng: “Đừng!… Đừng, cô, cô nói trước đi, tại sao cô nhất định phải biết.”

Đào Tịch cũng thẳng thắn: “Chuyện này liên quan đến cách tôi xử lý con quỷ này.”

Sở phu nhân hít một hơi thật sâu: “Sở Minh Đình, chuyện nhà ông, tự ông nói ra đi.”

Sở Minh Đình suy nghĩ.

Nước xa không cứu được lửa gần, nếu Đào Tịch thật sự gỡ bùa trên người nữ quỷ… Cuối cùng ông ta cũng đành nói ra một cách đơn giản.

Một trăm năm trước, em trai ruột của cụ cố nhà họ Sở đã cưỡng ép cưới một cô gái làm vợ chín, đêm tân hôn đó, vì cô gái đó cứ luôn chống cự, nên đã không cẩn thận chơi quá lửa, gây ra một mạng người.

Đào Tịch lặp lại: “‘Vì’, ‘cô gái đó cứ luôn chống cự’? ‘Không cẩn thận’? ‘Chơi’?”

Thật là thú vị, nhà mình gây nghiệt, ép ch·ết người ta, thì ra lời kể truyền lại cho đời sau lại thành ra như vậy.

Tuy Sở phu nhân không nói gì, nhưng trên mặt không hiểu sao có chút xấu hổ.

Sắc mặt Sở Minh Đình không đổi, nói tiếp: “Sau này trong nhà có sắp xếp đại sư đến siêu độ, đại sư nói, oán niệm của cô gái đó quá sâu, không siêu độ được, nhưng có thể trấn cô gái đó ở hướng Đông, xây giếng sống, Tết Trung Nguyên mỗi năm dâng cúng giấy tiền vàng mã hương nến, để hóa giải oán khí thành…”

Đào Tịch nói tiếp: “Hóa thành sức mạnh chiêu tài cho nhà họ Sở các người. Nhưng cũng có cái giá phải trả, chính là tất cả đàn ông đều không sống quá 50 tuổi.”

“…” Sở Minh Đình cứng người, gật gật đầu.

Đào Tịch không hiểu sao, rất muốn cười: “Cũng khá đó, báo ứng này không tệ. Ép ch·ết người ta, còn bắt người ta phải tận dụng hết giá trị để chiêu tài cho nhà các người sau khi ch·ết, vậy thì đàn ông cả nhà không sống quá 50 tuổi cũng công bằng thật.”

“?!” Sắc mặt Sở Minh Đình rất tệ.

Đào Tịch muốn nhanh chóng xong việc, nhìn về phía nữ quỷ: “Tôi cũng sắp phải đi rồi. Cô muốn được siêu độ đầu thai, hay là tiếp tục bị trấn ở nhà họ Sở để nhìn đàn ông nhà họ Sở không ai sống quá 50 tuổi?”

Bàn bạc với quỷ hồn, đây là tố chất cần có của mỗi thiên sư chính thống.

Nữ quỷ quan sát kỹ sắc mặt của Đào Tịch, phát hiện tuy cô đang cười, nhưng thật ra là đang tức giận.

Cũng tức giận giống như mình.

Mà những lời nói kỳ quái khó hiểu đó của Đào Tịch, cũng làm cô ta hiểu ra rằng cô nhóc này không cùng một phe với nhà họ Sở.

Nữ quỷ suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Nếu là mấy tên đại sư chó má đó, tôi sẽ chọn vế sau. Nhưng nếu là cô, thì tôi chọn tin tưởng cô.”

Đào Tịch vung tay lên, gỡ bỏ những lá bùa.

Sở phu nhân la hét thất thanh, kéo tay chồng không ngừng lùi về sau.

Đào Tịch coi như không nghe thấy mà nói với nữ quỷ: “Đi đến căn phòng thứ 5 bên trái ở lầu hai, trên ghế sô pha có một cái túi vải bố màu trắng, tự mình chui vào đó đi.”

Nữ quỷ: “Cái gì sô cái gì bao?”

“Ghế dài, túi màu trắng.”

Nữ quỷ: “Được!”

Thế là cô ta lướt qua Sở Minh Đình, bay lơ lửng ra cửa phòng nghỉ.

Cũng không thèm liếc nhìn Sở Minh Đình lấy một cái.

Tuy sắc mặt Sở Minh Đình không đổi, nhưng cả người căng cứng.

Đợi đến khi khóe mắt liếc thấy cô ta bay xa mấy mét thì ông ta mới yên lòng.

Nhưng trời mới biết! Vậy mà con nữ quỷ đó lại ra đòn hồi mã thương!

Cô ta đột nhiên dịch chuyển tức thời đến trước mặt ông ta, dí sát mặt quỷ của mình vào, tròng mắt rớt ra, bên trong đầy những giòi bọ lúc nhúc, tất cả đều phun. Bắn lên mặt Sở Minh Đình.

Tim của người nắm quyền lớn nhất nhà họ Sở như vọt lên đến độ cao chưa từng có, sau đó, ông ta ngã thẳng xuống đất bất tỉnh.

Sở phu nhân là người nhát gan nhất, từ khoảnh khắc nữ quỷ quay lại thì bà ta đã mất kiểm soát hét toáng lên, dựa vào người hầu thân cận bên cạnh rồi ngã quỵ xuống đất, nhưng làm thế nào cũng không ngất đi được.

Bà ta thà ngất đi còn hơn.

Nữ quỷ cười hì hì bay đi xa, xuyên tường rời khỏi.

Người còn tỉnh táo hiện tại, bao gồm cả Đào Tịch, cũng chỉ có ba người.

Lâm Đông, Sở phu nhân.

Đào Tịch chỉ có thể ngồi xuống, đợi Sở phu nhân hoàn hồn.

Sở phu nhân khóc nức nở vài phút, mãi cho đến khi con gà trống gắn hoa đỏ trong lòng kêu cục tác vài tiếng, bà ta mới nhớ ra bây giờ chỉ có mình bà ta giải quyết được chuyện này.

“Đào đại sư.” Bà ta sửa lại cách xưng hô: “Có thể lại làm phiền cô một chuyện nữa được không?”

“Giúp Sở Ngôn gọi hồn về, tôi muốn con số này.” Đào Tịch ra đòn phủ đầu, giơ ba ngón tay.

Chuyện lớn đã giải quyết, đơn hàng lớn sắp hoàn thành, có thể tăng giá vô tội vạ, vui vẻ mà lừa một mớ!

Sở phu nhân gật gật đầu, run run rẩy rẩy móc điện thoại di động ra: “Ba triệu, tôi chuyển cho cô ngay bây giờ.”

“…” Là ba trăm ngàn.

Nhưng mà ba triệu… Ngon quá.

Thôi kệ, mình xứng đáng mà. Nhiều lắm thì lát nữa lại dặn dò thêm một chút về mấy chuyện lằng nhằng nhà họ là được.

Đào Tịch vẫn luôn thuộc làu số tài khoản, để phòng ngày nào đó có đại gia nào đó chuyển cho cô một khoản tiền lớn.

Bây giờ, cuối cùng cũng có tác dụng rồi.

5

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.