TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Sở Nghiêu không nói gì, thậm chí vẫn cúi đầu không dám nhìn lên, nhưng Lục Tranh vẫn kiên nhẫn dỗ dành.

Lục Tranh sợ dọa đến Sở Nghiêu, bèn dịu dàng nói: "Em không thích sao? Xin lỗi, lát nữa anh đi chuẩn bị thứ khác..."

Có lẽ giọng nói của Alpha quá mức say đắm lòng người, hoặc có lẽ cậu chưa từng được ai đặt trong lòng.

Cho nên lúc này khi đối mặt với món quà được tặng riêng cho mình, Sở Nghiêu còn chưa đợi Lục Tranh nói xong đã vội vàng đưa tay nhận lấy bó hoa được nâng niu trước mặt mình.

Tốc độ quá nhanh, đến mức khi ngón tay Sở Nghiêu lướt qua mu bàn tay Lục Tranh, suýt chút nữa đã làm "phỏng" da thịt Alpha.

Tất cả giác quan của Lục Tranh đều tập trung vào mu bàn tay, tim anh thắt lại, sau đó lại như được gió xuân phất qua, khiến anh vô thức đưa tay kia lên che mu bàn tay lại.

Cảm giác chân thật và nhiệt độ cơ thể hơi lạnh của thiếu niên, khiến trong lòng Lục Tranh dâng lên một tia chua xót, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi cậu.

Lạc Ngải: Cứu mạng, lão đại bị biếи ŧɦái nhập rồi!

Lạc Ngải đứng cách đó không xa vốn còn đang nhàm chán khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa muốn xem thử rốt cuộc lão đại nhà mình muốn làm cái gì.

Lúc này, khi anh ta nhìn thấy nụ cười dịu dàng rạng rỡ trên khuôn mặt Lục Tranh, anh ta há to miệng hồi lâu không thể ngậm lại được.

Cả buổi tối chạy đi chạy về, đến nửa đường còn ánh mắt long lanh chọn một bó hoa hồng, hóa ra là để mang về tặng cho Omega nhỏ bé này.

Ngẩn người xong, Lạc Ngải gian xảo lập tức móc điện thoại ra bấm quay phim.

Ánh mắt Lạc Ngải rơi trên người Sở Nghiêu, không khỏi có thêm một phần suy tư.

Xem ra, anh ta phải định vị lại Omega nhỏ bé này rồi.

Đám người kia lấy Sở Sinh cầm đầu bị ép đứng sang một bên.

Bọn họ trừng mắt nhìn nhóc câm vừa rồi còn bị chính họ chế giễu, lúc này lại được quan Chỉ huy Lục bao bọc trong phạm vi của mình.

Cho dù Lục Tranh đang dịu dàng mỉm cười, áp lực mà anh tạo ra cho bọn họ cũng không hề giảm bớt.

Bất kể là ai, cho dù là người có cấp bậc miễn cưỡng đạt đến cấp S như Đại hoàng tử Sở Tế cũng đều đen mặt, trên trán hắn chảy xuống một giọt mồ hôi.

Huống chi là những người khác, lúc này hai chân họ đã mềm nhũn, phải dìu nhau đi mới không đến mức ngã quỵ xuống đất.

Hành động này của Lục Tranh chính là đang trần trụi tuyên bố quyền sở hữu, phân chia khu vực thuộc về sự bảo vệ của mình.

Sở Nghiêu ôm món quà lần đầu tiên nhận được trong tay, hai tay bị giấy gói xinh đẹp che khuất cẩn thận vô cùng, như thể sợ dùng sức một chút mình sẽ làm hỏng bó hoa trong tay.

Mùi hương hoa hồng thơm ngát, Sở Nghiêu cảm thấy dường như đây là mùi hương dễ ngửi nhất trên thế giới.

Ngay khi Sở Nghiêu tưởng rằng hành động của mình không quá lộ liễu, cậu lén thò đầu ra ngửi hương hoa, thì bóng đen trước mặt lại hạ thấp xuống, ngay sau đó cổ chân cậu đã bị một bàn tay to nắm lấy.

Làn da nơi cổ chân mềm mại, cảm giác được vết chai trong lòng bàn tay người đàn ông bao phủ lên chân mình khiến Sở Nghiêu suýt chút nữa hít thở không thông.

Lục Tranh thừa lúc cậu không kịp đề phòng, một tay ôm lấy eo cậu, một tay luồn vào khớp gối rồi hơi dùng sức, lập tức bế bổng cậu lên.

Cảm giác mất trọng lượng khiến Sở Nghiêu giật mình, theo bản năng vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn đang ôm eo mình.

Không giống như lần lướt qua vừa rồi, lúc này bị bàn tay hơi lạnh của thiếu niên nắm lấy, Lục Tranh như mất hồn.

Lục Tranh cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: "Sao lại không đi giày vào rồi mới xuống, dù có chuyện gì thì em cũng phải tự chăm sóc bản thân trước đã chứ."

Tuy lời nói ra có vẻ trách móc, nhưng đáy mắt lại không giấu nổi vẻ cưng chiều bất đắc dĩ.

Lục Tranh bước qua mọi người, tiến về phía chiếc ghế sofa sang trọng lộng lẫy bên cạnh.

Vì thể diện của hoàng thất, cuộc liên hôn này được mọi người theo dõi sát sao, đương nhiên Nhϊếp Mạn Mạn không thể bạc đãi Sở Nghiêu, nhưng bà ta cũng sẽ không thực sự cho Sở Nghiêu nâng cao thân phận.

Vì vậy mới xuất hiện cảnh tượng trang trí trông có vẻ như vô cùng sang trọng, nhưng thực chất lại chẳng có chút thẩm mỹ nào.

Khiến người ta vừa nhìn đã thấy người sống ở đây không có chút thường thức nào, chỉ biết dùng vàng bạc châu báu để chất đống.

97

0

3 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.