0 chữ
Chương 8
Chương 8: Ăn cỏ
Thấy trời vẫn còn sớm, Lê Dương cười tủm tỉm nói với A Nam: “Bé Nam, chúng ta ra ngoài hái ít rau xanh ăn đi!”
Trẻ con càng phải dinh dưỡng cân bằng, cậu nhất định phải nuôi A Nam thật khỏe mạnh!
A Nam gật đầu, bình thường đều chỉ có mình nhóc chơi, con non trong tộc không nhiều cũng không thích nhóc lắm, hoặc là theo đội hái lượm ra ngoài tìm thức ăn, anh trai chưa bao giờ để ý đến nhóc, hôm nay anh trai muốn dẫn nhóc đi cùng, nhóc vui còn không kịp.
Hôm nay đội săn bắn về sớm, đa số người trong bộ lạc sau khi ăn cơm sớm đều biến thành hình thú lười biếng nghỉ ngơi.
Hôm nay trời mưa, loài có lông đều không thích cảm giác ẩm ướt, nhiều người đã về lều hoặc nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi.
Nếu là ngày nắng to, những con sói tuyết này về cơ bản đều ở ngoài trời, tập tính của thú nhân không thích ở trong nhà, cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Hôm nay cậu không định đi xa, chỉ dắt A Nam đi dạo một vòng quanh bộ lạc, vẫn có không ít niềm vui bất ngờ.
Cậu nhổ một ít bồ công anh và rau cải dại, còn phát hiện ra cả cỏ linh lăng, đây là thứ tốt, vừa có thể ăn vừa có thể dùng để nuôi gia súc, gia súc đều thích ăn, dinh dưỡng lại cao, cậu vui mừng hái đầy một ôm.
A Nam chưa từng thấy có thú nhân nào ăn những thứ này, nhưng nhóc tin tưởng anh trai vô điều kiện.
Anh trai còn nói mấy loại rau này không chỉ ăn được mà còn có thể thanh nhiệt giải độc nữa, tuy nhóc không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng chắc chắn là có lợi!
Anh trai còn nói đợi đến khi hạt giống chín, họ còn phải hái thêm nhiều hạt giống, sang năm trồng xuống, vừa có thể tự ăn, vừa có thể nuôi gia súc. Nhóc không hiểu lắm, nhưng trong số các thú nhân chỉ có tộc Đầu Bò biết trồng trọt, không ngờ anh trai cũng biết, thật là lợi hại!
Lê Dương nhìn A Nam đang gật đầu lia lịa, không nhịn được bật cười, mặt cậu thiếu niên dính cả bùn đất mà không biết, chỉ mải mê sùng bái anh trai.
Đến bờ sông rửa sạch đám rau dại này, Lê Dương bảo A Nam về nhà trước lấy con gà rừng còn chưa làm thịt mang ra rửa cùng.
Lúc này cậu mới nghĩ đến chiếc hũ gốm duy nhất trong nhà đã bị mình chiếm dụng, bèn duỗi móng vuốt ra tìm một tảng đá khoét thành một cái chậu đá.
Móng vuốt của tộc Sói Tuyết đúng là dễ dùng thật, ngay cả lớp da lông không gì xuyên thủng của ma thú cũng có thể xuyên qua, khoét một tảng đá bình thường thì có gì khó đâu.
Lúc này cậu không còn ghét bỏ việc mình xuyên thành một thú nhân nữa, vừa có sức lại vừa có móng vuốt sắc, thật tốt biết bao. Chỉ là không ngờ đến đây, lại quay về thời kỳ đồ đá. Thôi được, ít nhất cậu không biến thành vượn người.
“Gào!” Xa xa truyền đến tiếng kêu của một con thú nhỏ, cậu đứng dậy nhìn sang.
Hóa ra là A Nam biến thành hình thú đang kéo con gà rừng chạy tới, thân hình nhỏ bé màu vàng còn chưa bằng một phần ba con gà rừng, khiến Lê Dương cười không ngớt.
Cậu vội vàng đỡ lấy con gà, rồi lại dùng nước rửa sạch miệng cho A Nam.
Để lộ đầu móng vuốt rạch bụng con gà rừng, nhờ dòng nước rửa sạch nội tạng, đầu gà đít gà vứt đi, lại vặt sạch lông.
Lúc rửa ở bờ sông còn phát hiện ra cả rau răm, loại cỏ này đúng là thích mọc ở bờ sông, thật tốt quá, cậu không ngờ lại thuận lợi như vậy, chỉ cần đợi mặt dày đến xin tộc trưởng ít lương thực, cậu có thể làm ra men rượu, cũng có thể ủ rượu và cả giấm nữa.
Lê Dương một tay bưng chậu đá và nước, tay kia xách con gà, A Nam dùng hình người ôm đám rau dại đã rửa sạch, hai người lên đường về nhà.
Khoảng cách từ bộ lạc của tộc Sói Tuyết đến bờ sông không xa, dù sao thì, ở gần nguồn nước mới có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt.
Trên đường về, những người trong tộc gặp phải đều ghé tai thì thầm với nhau bằng một giọng mà họ cho là rất nhỏ:
“Đội săn bắn không phải đã về rồi sao? Chẳng lẽ Lê Dương lại không đến lấy thịt à? Cứ cho thú con ăn cỏ thế này thì làm sao được.”
Khóe miệng Lê Dương co giật, thật sự rất bất đắc dĩ, đây không phải là cỏ, các vị đại gia ơi, đây là rau dại, nếu ở thời hiện đại, những loại rau dại này còn đắt hơn nhiều so với rau trồng.
Tộc Sói Tuyết quả thực không mấy khi ăn những thứ này, ngoài những người có sở thích đặc biệt, đa số tộc nhân đều ăn thẳng con mồi, họ sẽ hái một ít rau xanh, phơi khô để dành cho mùa đông, đối với họ, đây đều là đồ dùng để cứu đói, bình thường bất đắc dĩ lắm mới ăn.
Cũng may mà cơ thể của thú nhân tốt, nếu là con người mà ăn như vậy, sớm đã bị táo bón, không chừng còn phải cắt trĩ mấy lần rồi.
Lê Dương chuyển số đậu đang ngâm vào chậu đá, để trống chiếc hũ gốm ra.
Cậu lại chặt cánh và đùi gà, chia thành từng miếng nhỏ cho vào hũ gốm để hầm canh, còn cho thêm một ít thịt Thú Lôi Hỏa đã thái mỏng.
Gà rừng và thịt đều rất tươi, dù không có hành gừng, hầm một lúc hương thơm cũng dần tỏa ra.
Cậu tìm một cành cây chia phần gà rừng còn lại thành những miếng thịt lớn hơn, xiên xen kẽ với những lát thịt Thú Lôi Hỏa, rồi lại nhóm một đống lửa khác để nướng gà.
Gà rừng rất béo, thịt Thú Lôi Hỏa cũng rất tươi mềm, nướng trên đống lửa một lát đã có mỡ nhỏ giọt xuống.
Trong nhà còn mấy quả dại, cậu tìm một quả trong số đó, vắt lấy ít nước quả rồi phết đều lên xiên thịt, “xèo” một tiếng, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp phòng, vừa hay A Nam cũng ôm mớ lá cây lớn mà cậu bảo đi tìm về, liếʍ môi như một chú mèo tham ăn.
Lê Dương buồn cười nhìn nhóc, ra hiệu cho nhóc đặt lá cây bên cạnh mình.
Giá mà có cọ quét thì tốt rồi, đợi có cơ hội cậu nhất định phải làm một cây cọ lông tốt để dùng nướng thịt.
Cậu lấy muối thô rắc một lớp mỏng lên xiên thịt.
Nướng trên đống lửa một lúc, bề mặt xiên thịt hiện lên một màu vàng cháy cạnh khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Trẻ con càng phải dinh dưỡng cân bằng, cậu nhất định phải nuôi A Nam thật khỏe mạnh!
A Nam gật đầu, bình thường đều chỉ có mình nhóc chơi, con non trong tộc không nhiều cũng không thích nhóc lắm, hoặc là theo đội hái lượm ra ngoài tìm thức ăn, anh trai chưa bao giờ để ý đến nhóc, hôm nay anh trai muốn dẫn nhóc đi cùng, nhóc vui còn không kịp.
Hôm nay đội săn bắn về sớm, đa số người trong bộ lạc sau khi ăn cơm sớm đều biến thành hình thú lười biếng nghỉ ngơi.
Hôm nay trời mưa, loài có lông đều không thích cảm giác ẩm ướt, nhiều người đã về lều hoặc nhà gỗ nhỏ nghỉ ngơi.
Nếu là ngày nắng to, những con sói tuyết này về cơ bản đều ở ngoài trời, tập tính của thú nhân không thích ở trong nhà, cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Cậu nhổ một ít bồ công anh và rau cải dại, còn phát hiện ra cả cỏ linh lăng, đây là thứ tốt, vừa có thể ăn vừa có thể dùng để nuôi gia súc, gia súc đều thích ăn, dinh dưỡng lại cao, cậu vui mừng hái đầy một ôm.
A Nam chưa từng thấy có thú nhân nào ăn những thứ này, nhưng nhóc tin tưởng anh trai vô điều kiện.
Anh trai còn nói mấy loại rau này không chỉ ăn được mà còn có thể thanh nhiệt giải độc nữa, tuy nhóc không hiểu ý nghĩa là gì, nhưng chắc chắn là có lợi!
Anh trai còn nói đợi đến khi hạt giống chín, họ còn phải hái thêm nhiều hạt giống, sang năm trồng xuống, vừa có thể tự ăn, vừa có thể nuôi gia súc. Nhóc không hiểu lắm, nhưng trong số các thú nhân chỉ có tộc Đầu Bò biết trồng trọt, không ngờ anh trai cũng biết, thật là lợi hại!
Đến bờ sông rửa sạch đám rau dại này, Lê Dương bảo A Nam về nhà trước lấy con gà rừng còn chưa làm thịt mang ra rửa cùng.
Lúc này cậu mới nghĩ đến chiếc hũ gốm duy nhất trong nhà đã bị mình chiếm dụng, bèn duỗi móng vuốt ra tìm một tảng đá khoét thành một cái chậu đá.
Móng vuốt của tộc Sói Tuyết đúng là dễ dùng thật, ngay cả lớp da lông không gì xuyên thủng của ma thú cũng có thể xuyên qua, khoét một tảng đá bình thường thì có gì khó đâu.
Lúc này cậu không còn ghét bỏ việc mình xuyên thành một thú nhân nữa, vừa có sức lại vừa có móng vuốt sắc, thật tốt biết bao. Chỉ là không ngờ đến đây, lại quay về thời kỳ đồ đá. Thôi được, ít nhất cậu không biến thành vượn người.
Hóa ra là A Nam biến thành hình thú đang kéo con gà rừng chạy tới, thân hình nhỏ bé màu vàng còn chưa bằng một phần ba con gà rừng, khiến Lê Dương cười không ngớt.
Cậu vội vàng đỡ lấy con gà, rồi lại dùng nước rửa sạch miệng cho A Nam.
Để lộ đầu móng vuốt rạch bụng con gà rừng, nhờ dòng nước rửa sạch nội tạng, đầu gà đít gà vứt đi, lại vặt sạch lông.
Lúc rửa ở bờ sông còn phát hiện ra cả rau răm, loại cỏ này đúng là thích mọc ở bờ sông, thật tốt quá, cậu không ngờ lại thuận lợi như vậy, chỉ cần đợi mặt dày đến xin tộc trưởng ít lương thực, cậu có thể làm ra men rượu, cũng có thể ủ rượu và cả giấm nữa.
Lê Dương một tay bưng chậu đá và nước, tay kia xách con gà, A Nam dùng hình người ôm đám rau dại đã rửa sạch, hai người lên đường về nhà.
Khoảng cách từ bộ lạc của tộc Sói Tuyết đến bờ sông không xa, dù sao thì, ở gần nguồn nước mới có thể đáp ứng nhu cầu sinh hoạt.
Trên đường về, những người trong tộc gặp phải đều ghé tai thì thầm với nhau bằng một giọng mà họ cho là rất nhỏ:
“Đội săn bắn không phải đã về rồi sao? Chẳng lẽ Lê Dương lại không đến lấy thịt à? Cứ cho thú con ăn cỏ thế này thì làm sao được.”
Khóe miệng Lê Dương co giật, thật sự rất bất đắc dĩ, đây không phải là cỏ, các vị đại gia ơi, đây là rau dại, nếu ở thời hiện đại, những loại rau dại này còn đắt hơn nhiều so với rau trồng.
Tộc Sói Tuyết quả thực không mấy khi ăn những thứ này, ngoài những người có sở thích đặc biệt, đa số tộc nhân đều ăn thẳng con mồi, họ sẽ hái một ít rau xanh, phơi khô để dành cho mùa đông, đối với họ, đây đều là đồ dùng để cứu đói, bình thường bất đắc dĩ lắm mới ăn.
Cũng may mà cơ thể của thú nhân tốt, nếu là con người mà ăn như vậy, sớm đã bị táo bón, không chừng còn phải cắt trĩ mấy lần rồi.
Lê Dương chuyển số đậu đang ngâm vào chậu đá, để trống chiếc hũ gốm ra.
Cậu lại chặt cánh và đùi gà, chia thành từng miếng nhỏ cho vào hũ gốm để hầm canh, còn cho thêm một ít thịt Thú Lôi Hỏa đã thái mỏng.
Gà rừng và thịt đều rất tươi, dù không có hành gừng, hầm một lúc hương thơm cũng dần tỏa ra.
Cậu tìm một cành cây chia phần gà rừng còn lại thành những miếng thịt lớn hơn, xiên xen kẽ với những lát thịt Thú Lôi Hỏa, rồi lại nhóm một đống lửa khác để nướng gà.
Gà rừng rất béo, thịt Thú Lôi Hỏa cũng rất tươi mềm, nướng trên đống lửa một lát đã có mỡ nhỏ giọt xuống.
Trong nhà còn mấy quả dại, cậu tìm một quả trong số đó, vắt lấy ít nước quả rồi phết đều lên xiên thịt, “xèo” một tiếng, hương thơm nồng nàn lan tỏa khắp phòng, vừa hay A Nam cũng ôm mớ lá cây lớn mà cậu bảo đi tìm về, liếʍ môi như một chú mèo tham ăn.
Lê Dương buồn cười nhìn nhóc, ra hiệu cho nhóc đặt lá cây bên cạnh mình.
Giá mà có cọ quét thì tốt rồi, đợi có cơ hội cậu nhất định phải làm một cây cọ lông tốt để dùng nướng thịt.
Cậu lấy muối thô rắc một lớp mỏng lên xiên thịt.
Nướng trên đống lửa một lúc, bề mặt xiên thịt hiện lên một màu vàng cháy cạnh khiến người ta thèm nhỏ dãi.
2
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
