0 chữ
Chương 6
Chương 6: Đàn ông không thể nói không được
Dự kéo Lê Dương đi, không cho phép phản kháng, cắt một miếng thịt lớn từ con ma thú của Khải đưa cho cậu, khiến Lê Dương nhìn mà khóe mắt giật giật.
Miếng thịt này trông ít nhất cũng phải hơn một trăm cân, bằng cả một con lợn lai rồi. Hơn nữa khi đến gần, tuy Thú Lôi Hỏa đã chết, nhưng dư uy và dao động ma pháp còn sót lại của nó cũng khiến sắc mặt Lê Dương trắng bệch.
Oa, cái răng nanh này, cái trọng lượng này, bộ lông đen bóng này, tuy làm cậu giật mình, nhưng nhiều hơn cả là sự háo hức muốn thử, Lê Dương phấn khích đưa tay ra muốn sờ một cái.
Chẳng qua con Thú Lôi Hỏa này là do Khải săn được, mà Khải lại không có thiện cảm với cậu, cậu có chút ngại không dám sờ, chỉ đứng trước con Thú Lôi Hỏa nhìn với đôi mắt sáng rực.
Dự nhìn cậu có chút buồn cười, luôn cảm thấy Lê Dương hôm nay có gì đó khác với mọi khi, cuối cùng cũng trông đáng yêu hơn một chút, có dáng vẻ của một con non rồi.
“Muốn sờ thì cứ sờ đi, Khải không hẹp hòi đến thế đâu.” Anh ta nói.
Nếu để nguyên chủ nghe thấy câu này, chắc chắn lại ghi thêm một gạch cho Dự vào sổ nhỏ, câu nói này lọt vào tai nguyên chủ giống như đang khoe khoang mối quan hệ giữa anh ta và Khải.
Bây giờ đổi thành cậu rồi, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, câu nói này quá hợp ý cậu, Dự quả nhiên là một người tốt!
Cậu đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên bộ lông của con Thú Lôi Hỏa trước mặt. Thú Lôi Hỏa trông giống sư tử lại giống hổ, trên đầu có một chiếc sừng nhọn khổng lồ.
Theo miêu tả trong tiểu thuyết, khi Thú Lôi Hỏa còn sống, chiếc sừng nhọn trên đầu có thể phát ra sấm sét, uy lực tương đương với một đòn toàn lực của ma đạo sư, trong miệng còn có thể phun ra quả cầu lửa dung nham.
Cũng may là thú nhân có sức kháng ma pháp lại da dày thịt béo, không sợ bị đốt không sợ bị sét đánh, nếu là loài người thì phải chết bao nhiêu người mới hạ được một con quái vật lớn như vậy.
Ngay khoảnh khắc bàn tay đặt lên, một dòng điện tê dại truyền qua từ lòng bàn tay, bộ lông của Thú Lôi Hỏa vẫn còn vương năng lượng ma pháp, chẳng trách thế giới loài người lại săn đón từng bộ phận của những con ma thú này đến vậy.
Bộ lông đen bóng mượt mà như lụa, sợi lông tuy mềm nhưng lại vô cùng dẻo dai.
Dòng máu Việt trong xương cốt Lê Dương trỗi dậy, còn nhớ năm xưa các cụ nhà ta chế được bao nhiêu mâm chậu xoong nồi muôi thìa từ B52 kia kìa, cậu không bằng nhưng chắc cũng không kém đâu nhỉ?
Bộ lông tốt như vậy, không biết có thể làm được bao nhiêu cái bàn chải đánh răng hoặc cọ quét dầu hay bàn chải giặt quần áo,... Ừm, còn có thể làm bàn chải chải lông cho A Nam nữa.
Lúc Khải và mọi người chia thịt cũng không làm hỏng bộ lông của Thú Lôi Hỏa, nên trông nó đặc biệt hấp dẫn.
Nếu cậu cũng có thể săn được con mồi tốt như vậy thì hay rồi, không chỉ thịt ăn được, cậu còn có thể dùng da lông để làm rèm cửa, đệm giường, thảm lót, mùa đông còn có thể làm thành quần áo, lông còn có thể dùng để làm các loại bàn chải.
Vừa nghĩ đến việc các đoàn thương nhân của loài người chỉ dùng một ít muối thô sơ và các loại gia vị, cùng với đồ gốm là có thể đổi được bộ lông tốt như vậy, cậu lại cảm thấy tiếc nuối.
Ngành công nghiệp nhẹ nhất định phải phát triển!
“Cảm ơn anh, Dự.” Cậu chân thành nói.
Trước đây thái độ của nguyên chủ đối với Dự không trợn mắt đã là tốt lắm rồi, thỉnh thoảng còn nói móc nói mát với Dự, bây giờ thái độ này của cậu ngược lại khiến Dự có hơi không quen.
“Thôi thôi, có gì đâu mà cảm ơn, cậu vác nổi thịt không, nếu không được tôi có thể mang qua cho cậu.” Anh ta đột nhiên có vẻ ngượng ngùng, nhấc miếng thịt lên chuyển chủ đề.
Khóe miệng Lê Dương co giật, thần kinh của mấy thú nhân này đúng là thô thật, đàn ông không thể nói không được có biết không?
Người có tâm tư nhạy cảm đúng là rất dễ tức giận, cậu cũng có chút đồng cảm với nguyên chủ rồi. Trong một đám thú nhân lại lòi ra một người nhạy cảm như nguyên chủ, giống như giữa một đống bí đao lại mọc ra một quả bí ngô.
Cậu nhận lấy miếng thịt đặt lên bó củi của mình, thử vác lên, cũng không nặng như tưởng tượng, xem ra cậu cũng chỉ yếu hơn so với người trong tộc một chút.
Thôi được rồi, cũng có thể không phải yếu hơn một chút, cậu nhớ lại cảnh tượng một đám tộc nhân vác những con ma thú to như quả núi nhỏ trở về, lại nghĩ đến hình thú của mình còn không to bằng bàn chân người ta, thôi, vẫn là không so bì nữa, chỉ cần mạnh hơn cậu ở kiếp trước là được rồi.
Nghĩ một lúc, cậu nói với Dự: “Số thịt này đủ cho hai chúng tôi ăn mấy ngày rồi, lần sau anh đi săn, nếu anh bắt được mồi có thể cho tôi một ít lông được không?”
Cậu có chút ngại ngùng, nên nói năng ấp úng.
Vẻ mặt của Dự có chút khó hiểu, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được, lúc đó cậu cứ qua lựa.”
Lê Dương cảm kích cảm ơn anh ta, rồi vác thịt và củi, xách theo con gà, dắt A Nam đang chờ đợi về nhà.
Nhìn bóng lưng của cậu, Khoa cũng vô cùng khó hiểu, khoác vai Dự nói:
“Sao cảm giác thằng nhóc này thay đổi rồi nhỉ? Hơi kỳ lạ, nhưng không nói rõ được...”
“Đúng rồi!” A Sơn ở bên cạnh hét lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh ta ngại ngùng nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, hôm nay Lê Dương lại không nói chuyện với Khải, bình thường cậu ta thấy Khải chẳng phải đã sớm bám lấy rồi sao? Hơn nữa hôm nay cậu ta còn cười với Dự, trước đây tôi chỉ thấy cậu ta lén lườm Dự thôi.”
Thỉnh thoảng cũng lườm cả bọn họ.
“Ai biết được, hôm nay cậu ta đến chia thịt đã đủ lạ rồi. Trước đây cậu ta thà để A Nam đói bụng cũng không chịu đến, ngoài việc chúng ta mang cho cậu ta ít thức ăn, thì cậu ta tự bắt mấy con bé tí hin đó để lấp bụng, bản thân cậu ta thì thôi đi, còn để A Nam đói đến nỗi lông cũng không mượt.”
Khoa bĩu môi nói.
Đối với thú nhân bọn họ, quan trọng nhất chính là bộ lông! Một bộ lông mượt mà bóng loáng chính là minh chứng cho thực lực của thú nhân đó!
Miếng thịt này trông ít nhất cũng phải hơn một trăm cân, bằng cả một con lợn lai rồi. Hơn nữa khi đến gần, tuy Thú Lôi Hỏa đã chết, nhưng dư uy và dao động ma pháp còn sót lại của nó cũng khiến sắc mặt Lê Dương trắng bệch.
Oa, cái răng nanh này, cái trọng lượng này, bộ lông đen bóng này, tuy làm cậu giật mình, nhưng nhiều hơn cả là sự háo hức muốn thử, Lê Dương phấn khích đưa tay ra muốn sờ một cái.
Chẳng qua con Thú Lôi Hỏa này là do Khải săn được, mà Khải lại không có thiện cảm với cậu, cậu có chút ngại không dám sờ, chỉ đứng trước con Thú Lôi Hỏa nhìn với đôi mắt sáng rực.
Dự nhìn cậu có chút buồn cười, luôn cảm thấy Lê Dương hôm nay có gì đó khác với mọi khi, cuối cùng cũng trông đáng yêu hơn một chút, có dáng vẻ của một con non rồi.
Nếu để nguyên chủ nghe thấy câu này, chắc chắn lại ghi thêm một gạch cho Dự vào sổ nhỏ, câu nói này lọt vào tai nguyên chủ giống như đang khoe khoang mối quan hệ giữa anh ta và Khải.
Bây giờ đổi thành cậu rồi, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy, câu nói này quá hợp ý cậu, Dự quả nhiên là một người tốt!
Cậu đưa tay ra nhẹ nhàng sờ lên bộ lông của con Thú Lôi Hỏa trước mặt. Thú Lôi Hỏa trông giống sư tử lại giống hổ, trên đầu có một chiếc sừng nhọn khổng lồ.
Theo miêu tả trong tiểu thuyết, khi Thú Lôi Hỏa còn sống, chiếc sừng nhọn trên đầu có thể phát ra sấm sét, uy lực tương đương với một đòn toàn lực của ma đạo sư, trong miệng còn có thể phun ra quả cầu lửa dung nham.
Cũng may là thú nhân có sức kháng ma pháp lại da dày thịt béo, không sợ bị đốt không sợ bị sét đánh, nếu là loài người thì phải chết bao nhiêu người mới hạ được một con quái vật lớn như vậy.
Bộ lông đen bóng mượt mà như lụa, sợi lông tuy mềm nhưng lại vô cùng dẻo dai.
Dòng máu Việt trong xương cốt Lê Dương trỗi dậy, còn nhớ năm xưa các cụ nhà ta chế được bao nhiêu mâm chậu xoong nồi muôi thìa từ B52 kia kìa, cậu không bằng nhưng chắc cũng không kém đâu nhỉ?
Bộ lông tốt như vậy, không biết có thể làm được bao nhiêu cái bàn chải đánh răng hoặc cọ quét dầu hay bàn chải giặt quần áo,... Ừm, còn có thể làm bàn chải chải lông cho A Nam nữa.
Lúc Khải và mọi người chia thịt cũng không làm hỏng bộ lông của Thú Lôi Hỏa, nên trông nó đặc biệt hấp dẫn.
Vừa nghĩ đến việc các đoàn thương nhân của loài người chỉ dùng một ít muối thô sơ và các loại gia vị, cùng với đồ gốm là có thể đổi được bộ lông tốt như vậy, cậu lại cảm thấy tiếc nuối.
Ngành công nghiệp nhẹ nhất định phải phát triển!
“Cảm ơn anh, Dự.” Cậu chân thành nói.
Trước đây thái độ của nguyên chủ đối với Dự không trợn mắt đã là tốt lắm rồi, thỉnh thoảng còn nói móc nói mát với Dự, bây giờ thái độ này của cậu ngược lại khiến Dự có hơi không quen.
“Thôi thôi, có gì đâu mà cảm ơn, cậu vác nổi thịt không, nếu không được tôi có thể mang qua cho cậu.” Anh ta đột nhiên có vẻ ngượng ngùng, nhấc miếng thịt lên chuyển chủ đề.
Khóe miệng Lê Dương co giật, thần kinh của mấy thú nhân này đúng là thô thật, đàn ông không thể nói không được có biết không?
Người có tâm tư nhạy cảm đúng là rất dễ tức giận, cậu cũng có chút đồng cảm với nguyên chủ rồi. Trong một đám thú nhân lại lòi ra một người nhạy cảm như nguyên chủ, giống như giữa một đống bí đao lại mọc ra một quả bí ngô.
Cậu nhận lấy miếng thịt đặt lên bó củi của mình, thử vác lên, cũng không nặng như tưởng tượng, xem ra cậu cũng chỉ yếu hơn so với người trong tộc một chút.
Thôi được rồi, cũng có thể không phải yếu hơn một chút, cậu nhớ lại cảnh tượng một đám tộc nhân vác những con ma thú to như quả núi nhỏ trở về, lại nghĩ đến hình thú của mình còn không to bằng bàn chân người ta, thôi, vẫn là không so bì nữa, chỉ cần mạnh hơn cậu ở kiếp trước là được rồi.
Nghĩ một lúc, cậu nói với Dự: “Số thịt này đủ cho hai chúng tôi ăn mấy ngày rồi, lần sau anh đi săn, nếu anh bắt được mồi có thể cho tôi một ít lông được không?”
Cậu có chút ngại ngùng, nên nói năng ấp úng.
Vẻ mặt của Dự có chút khó hiểu, nhưng anh ta vẫn gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được, lúc đó cậu cứ qua lựa.”
Lê Dương cảm kích cảm ơn anh ta, rồi vác thịt và củi, xách theo con gà, dắt A Nam đang chờ đợi về nhà.
Nhìn bóng lưng của cậu, Khoa cũng vô cùng khó hiểu, khoác vai Dự nói:
“Sao cảm giác thằng nhóc này thay đổi rồi nhỉ? Hơi kỳ lạ, nhưng không nói rõ được...”
“Đúng rồi!” A Sơn ở bên cạnh hét lớn một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh ta ngại ngùng nói: “Tôi đột nhiên phát hiện, hôm nay Lê Dương lại không nói chuyện với Khải, bình thường cậu ta thấy Khải chẳng phải đã sớm bám lấy rồi sao? Hơn nữa hôm nay cậu ta còn cười với Dự, trước đây tôi chỉ thấy cậu ta lén lườm Dự thôi.”
Thỉnh thoảng cũng lườm cả bọn họ.
“Ai biết được, hôm nay cậu ta đến chia thịt đã đủ lạ rồi. Trước đây cậu ta thà để A Nam đói bụng cũng không chịu đến, ngoài việc chúng ta mang cho cậu ta ít thức ăn, thì cậu ta tự bắt mấy con bé tí hin đó để lấp bụng, bản thân cậu ta thì thôi đi, còn để A Nam đói đến nỗi lông cũng không mượt.”
Khoa bĩu môi nói.
Đối với thú nhân bọn họ, quan trọng nhất chính là bộ lông! Một bộ lông mượt mà bóng loáng chính là minh chứng cho thực lực của thú nhân đó!
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
