0 chữ
Chương 30
Chương 30: Quyết định của tộc trưởng
Lục ăn xong chiếc bánh bao của mình, thấy Hắc Nham lại đưa một nửa qua, cũng không từ chối mà nhận lấy, vừa nói với Lê Dương:
“Ta chưa bao giờ thấy ai có thể biến lúa mì thành món ăn đẹp và ngon như vậy, nếu tộc Đầu Bò biết làm món này, ta nghĩ rất nhiều thú nhân sẽ theo họ trồng lúa mì.”
Lê Dương chỉ biết cười ngại ngùng. Cậu đâu có vĩ đại đến thế, chỉ là một kẻ mang kiến thức của thế giới khác đến đây mà thôi.
Ngồi gần đó, Khải không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lê Dương lại có thêm vài phần sâu xa. Anh ta đã lờ mờ đoán ra mục đích của cậu nhóc này.
Thấy mọi người ăn uống cũng đã hòm hòm, Hắc Nham đứng dậy trước khi các tộc nhân kịp giải tán. Ông ho khan hai tiếng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Món ăn mà Dương vừa chia cho mọi người, là cậu ấy dùng lúa mì làm ra đó.”
Cái gì? Là thứ hạt lúa mì vừa khô vừa khó nuốt, ăn còn mắc cổ đó sao? Cả đám người Sói Tuyết đều kinh ngạc, thấy nó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chiếc bánh bao trắng mềm vừa ăn!
Hắc Nham rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ông nói tiếp:
“Còn món đậu phụ mọi người ăn hai ngày nay, cũng là do Dương dùng đậu làm thành. Lúa mì làm thành bánh bao sẽ hao hụt một ít, nhưng đậu làm thành đậu phụ sẽ cho ra thành phẩm nhiều hơn ba bốn lần!”
Mọi người xung quanh lại được một phen kinh ngạc, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Không ngờ đậu có thể làm ra nhiều đậu phụ như vậy.” Một chiến binh nhỏ giọng: “Hôm qua tôi được chia mấy miếng mềm ngon lắm, chỉ là ít quá, tôi với mẹ nếm thử là đã hết rồi.”
“Tôi có nghe A Sơn nói qua, tôi còn tưởng cậu ta đang khoác lác...” Một chiến binh khác đáp lại.
A Sơn nghe vậy đắc ý nói: “Thấy chưa, tôi đã nói với các anh rồi! Số đậu tôi xin từ chỗ các anh, tôi đều đưa cho Dương hết, đậu phụ làm ra còn nhiều hơn số đậu tôi mang đi rất nhiều!”
Đợi các tộc nhân trao đổi một lúc, Hắc Nham mới giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. Ông nghiêm túc nói:
“Từ trước đến nay, người Sói Tuyết chúng ta đều dựa vào săn bắn để lấp đầy bụng, nhưng đến mùa đông hoặc gặp phải thiên tai, chúng ta cũng sẽ không có con mồi. Da lông ma thú săn được lại phải dùng để đổi muối thô với loài người, mỗi mùa thu còn phải tích trữ một lượng lớn để đổi lấy lương thực qua mùa đông với tộc Đầu Bò.”
Hắc Nham đưa mắt nhìn một lượt:
“Tộc Đầu Bò dựa vào trồng trọt mà có thể tự nuôi sống bản thân, còn dư ra rất nhiều lương thực để trao đổi với chúng ta. Vậy tại sao chúng ta không tự mình trồng? Như vậy, ngay cả vào mùa đông chúng ta cũng không bị đói, bộ lạc của chúng ta cũng sẽ trở nên giàu có hơn.”
Nghe lời ông, các tộc nhân xung quanh bỗng im lặng một cách lạ thường.
Lê Dương không khỏi có chút lo lắng.
Một là chính sách trồng trọt này muốn thực thi không hề dễ dàng, bởi người Sói Tuyết đã quen với việc săn bắn, đột nhiên thay đổi sợ rằng sẽ không thích ứng.
Hai là, trước đây họ chỉ xem lương thực của tộc Đầu Bò là thứ chống đói qua mùa đông, chẳng mấy ai nghĩ đến việc ăn chúng vì chúng quá khó nuốt.
Giờ đây, vấn đề này đã bị chính những món ăn của Lê Dương công phá.
A Sơn là người phá vỡ sự im lặng: “Tộc Đầu Bò còn ăn khỏe hơn chúng ta, họ còn trồng trọt để tự nuôi sống mình được, chúng ta chắc cũng được.”
Chiến binh Tang tiếp lời: “Nếu món nào cũng ngon như bánh bao và đậu phụ hôm nay, trồng trọt cũng được.”
“Nếu làm hết lương thực thành loại bánh bao này, tôi chắc chắn sẵn lòng ăn.” Khoa cũng hùa theo.
“Nhưng tôi chỉ biết săn bắn, tộc Đầu Bò trồng trọt bao nhiêu năm nay, chúng ta có biết gì đâu.” Một tộc nhân đưa ra thắc mắc của mình.
Hôm qua Hắc Nham đã bàn bạc với Khải xong xuôi, ông cười nói:
“Chúng ta sẽ săn bắn nhiều hơn, tích trữ đủ thịt khô và da lông. Vào mùa đông, tôi sẽ dẫn một số tộc nhân đến học hỏi phương pháp trồng trọt từ tộc Đầu Bò.”
Để hoàn toàn xua tan những nghi ngờ của mọi người, ông tiếp tục: “Chúng ta sẽ chọn một số người từ đội hái lượm và các chiến binh để phụ trách trồng trọt, những người còn lại vẫn như trước đây, phụ trách hái lượm và tuần tra săn bắn.”
Lần này, không ai có ý kiến gì nữa.
Ôm A Nam về nhà, Lê Dương vui vẻ giơ nhóc lên xoay mấy vòng. Bước đầu tiên đã thành công một cách dễ dàng không ngờ, phần lớn là nhờ sự chất phác của người Sói Tuyết.
Cậu lấy viên pha lê mà Dự vừa nhét cho mình ra.
Đặt dưới ánh nắng, nó khúc xạ những tia sáng bảy màu hệt như một viên kim cương lớn, đẹp vô cùng. Đây chính là ma hạch bên trong ma thú, nghe nói chỉ ma thú sắp lên bậc hai hoặc cao hơn mới có.
Ma hạch cấp cao là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, được loài người vô cùng săn đón để khảm lên vũ khí hoặc cung cấp năng lượng cho pháp trận. Dự biết đám thú con trong bộ lạc thích những viên đá lấp lánh, nên đã đặc biệt tìm cho Lê Dương.
Lê Dương quả thực rất thích, cậu mân mê nó trong tay không nỡ rời, sau đó mới cẩn thận cất đi.
Cậu nhìn một hàng cá lớn trên tường nhà mình mà bắt đầu rầu rĩ, chưa kể phía trước nhà còn có một núi thịt ma thú.
Thời tiết đầu thu thế này mà để nữa, thịt chắc chắn sẽ bốc mùi, mà cậu lại không có nhiều muối thô để ướp. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định đưa việc chiết xuất muối thô vào lịch trình.
Lê Dương lắp một cái cán gỗ vào vảy cá, làm thành một con dao vảy cá tạm thời, tiện hơn nhiều so với việc dùng móng vuốt. Cậu lóc phần lớn thịt ra, thái thành từng lát rồi phơi làm thịt khô.
Cậu nhớ đã xem một video dạy cách nấu chảy mỡ rồi cho thịt vào hũ gốm để bảo quản được lâu hơn, nhưng cậu không định làm vậy.
Một là không có nhiều hũ gốm, hai là cậu không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ. Tuy nhiên, cậu dự định sau này sẽ dạy phương pháp này cho bộ lạc, dù sao không phải ai cũng thích ăn thanh đạm giống cậu.
Ngày qua ngày không bận ăn uống thì cũng là đang trên đường đi nấu ăn, hoặc đi thu thập nguyên liệu, cuộc sống của bộ lạc nguyên thủy chính là chất phác và giản dị như vậy.
Số xương và những con cá lớn còn lại, Lê Dương thấy mình và A Nam cũng ăn không hết, chi bằng tối nay gọi mọi người đến tụ tập, coi như báo đáp sự tin tưởng và giúp đỡ của họ.
Lê Dương đến nhà Lục mượn hai cái hũ gốm lớn, tiện thể bảo họ làm xong việc thì đến nhà cậu ăn tối.
Về đến nhà, cậu vất vả bẻ những khúc xương lớn cho vào hũ gốm để hầm canh.
Hành dại trong nhà đã dùng hết, cậu để nồi canh xương hầm lửa nhỏ, lại trộn số bột mì còn lại với men cũ thành một khối bột rồi để đó cho nở, bản thân thì dắt theo A Nam ra ngoài hái lượm.
“Ta chưa bao giờ thấy ai có thể biến lúa mì thành món ăn đẹp và ngon như vậy, nếu tộc Đầu Bò biết làm món này, ta nghĩ rất nhiều thú nhân sẽ theo họ trồng lúa mì.”
Lê Dương chỉ biết cười ngại ngùng. Cậu đâu có vĩ đại đến thế, chỉ là một kẻ mang kiến thức của thế giới khác đến đây mà thôi.
Ngồi gần đó, Khải không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lê Dương lại có thêm vài phần sâu xa. Anh ta đã lờ mờ đoán ra mục đích của cậu nhóc này.
Thấy mọi người ăn uống cũng đã hòm hòm, Hắc Nham đứng dậy trước khi các tộc nhân kịp giải tán. Ông ho khan hai tiếng, thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
“Món ăn mà Dương vừa chia cho mọi người, là cậu ấy dùng lúa mì làm ra đó.”
Hắc Nham rất hài lòng với phản ứng của mọi người, ông nói tiếp:
“Còn món đậu phụ mọi người ăn hai ngày nay, cũng là do Dương dùng đậu làm thành. Lúa mì làm thành bánh bao sẽ hao hụt một ít, nhưng đậu làm thành đậu phụ sẽ cho ra thành phẩm nhiều hơn ba bốn lần!”
Mọi người xung quanh lại được một phen kinh ngạc, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Không ngờ đậu có thể làm ra nhiều đậu phụ như vậy.” Một chiến binh nhỏ giọng: “Hôm qua tôi được chia mấy miếng mềm ngon lắm, chỉ là ít quá, tôi với mẹ nếm thử là đã hết rồi.”
“Tôi có nghe A Sơn nói qua, tôi còn tưởng cậu ta đang khoác lác...” Một chiến binh khác đáp lại.
Đợi các tộc nhân trao đổi một lúc, Hắc Nham mới giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng. Ông nghiêm túc nói:
“Từ trước đến nay, người Sói Tuyết chúng ta đều dựa vào săn bắn để lấp đầy bụng, nhưng đến mùa đông hoặc gặp phải thiên tai, chúng ta cũng sẽ không có con mồi. Da lông ma thú săn được lại phải dùng để đổi muối thô với loài người, mỗi mùa thu còn phải tích trữ một lượng lớn để đổi lấy lương thực qua mùa đông với tộc Đầu Bò.”
Hắc Nham đưa mắt nhìn một lượt:
“Tộc Đầu Bò dựa vào trồng trọt mà có thể tự nuôi sống bản thân, còn dư ra rất nhiều lương thực để trao đổi với chúng ta. Vậy tại sao chúng ta không tự mình trồng? Như vậy, ngay cả vào mùa đông chúng ta cũng không bị đói, bộ lạc của chúng ta cũng sẽ trở nên giàu có hơn.”
Lê Dương không khỏi có chút lo lắng.
Một là chính sách trồng trọt này muốn thực thi không hề dễ dàng, bởi người Sói Tuyết đã quen với việc săn bắn, đột nhiên thay đổi sợ rằng sẽ không thích ứng.
Hai là, trước đây họ chỉ xem lương thực của tộc Đầu Bò là thứ chống đói qua mùa đông, chẳng mấy ai nghĩ đến việc ăn chúng vì chúng quá khó nuốt.
Giờ đây, vấn đề này đã bị chính những món ăn của Lê Dương công phá.
A Sơn là người phá vỡ sự im lặng: “Tộc Đầu Bò còn ăn khỏe hơn chúng ta, họ còn trồng trọt để tự nuôi sống mình được, chúng ta chắc cũng được.”
Chiến binh Tang tiếp lời: “Nếu món nào cũng ngon như bánh bao và đậu phụ hôm nay, trồng trọt cũng được.”
“Nếu làm hết lương thực thành loại bánh bao này, tôi chắc chắn sẵn lòng ăn.” Khoa cũng hùa theo.
“Nhưng tôi chỉ biết săn bắn, tộc Đầu Bò trồng trọt bao nhiêu năm nay, chúng ta có biết gì đâu.” Một tộc nhân đưa ra thắc mắc của mình.
Hôm qua Hắc Nham đã bàn bạc với Khải xong xuôi, ông cười nói:
“Chúng ta sẽ săn bắn nhiều hơn, tích trữ đủ thịt khô và da lông. Vào mùa đông, tôi sẽ dẫn một số tộc nhân đến học hỏi phương pháp trồng trọt từ tộc Đầu Bò.”
Để hoàn toàn xua tan những nghi ngờ của mọi người, ông tiếp tục: “Chúng ta sẽ chọn một số người từ đội hái lượm và các chiến binh để phụ trách trồng trọt, những người còn lại vẫn như trước đây, phụ trách hái lượm và tuần tra săn bắn.”
Lần này, không ai có ý kiến gì nữa.
Ôm A Nam về nhà, Lê Dương vui vẻ giơ nhóc lên xoay mấy vòng. Bước đầu tiên đã thành công một cách dễ dàng không ngờ, phần lớn là nhờ sự chất phác của người Sói Tuyết.
Cậu lấy viên pha lê mà Dự vừa nhét cho mình ra.
Đặt dưới ánh nắng, nó khúc xạ những tia sáng bảy màu hệt như một viên kim cương lớn, đẹp vô cùng. Đây chính là ma hạch bên trong ma thú, nghe nói chỉ ma thú sắp lên bậc hai hoặc cao hơn mới có.
Ma hạch cấp cao là thứ chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, được loài người vô cùng săn đón để khảm lên vũ khí hoặc cung cấp năng lượng cho pháp trận. Dự biết đám thú con trong bộ lạc thích những viên đá lấp lánh, nên đã đặc biệt tìm cho Lê Dương.
Lê Dương quả thực rất thích, cậu mân mê nó trong tay không nỡ rời, sau đó mới cẩn thận cất đi.
Cậu nhìn một hàng cá lớn trên tường nhà mình mà bắt đầu rầu rĩ, chưa kể phía trước nhà còn có một núi thịt ma thú.
Thời tiết đầu thu thế này mà để nữa, thịt chắc chắn sẽ bốc mùi, mà cậu lại không có nhiều muối thô để ướp. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định đưa việc chiết xuất muối thô vào lịch trình.
Lê Dương lắp một cái cán gỗ vào vảy cá, làm thành một con dao vảy cá tạm thời, tiện hơn nhiều so với việc dùng móng vuốt. Cậu lóc phần lớn thịt ra, thái thành từng lát rồi phơi làm thịt khô.
Cậu nhớ đã xem một video dạy cách nấu chảy mỡ rồi cho thịt vào hũ gốm để bảo quản được lâu hơn, nhưng cậu không định làm vậy.
Một là không có nhiều hũ gốm, hai là cậu không thích đồ ăn quá nhiều dầu mỡ. Tuy nhiên, cậu dự định sau này sẽ dạy phương pháp này cho bộ lạc, dù sao không phải ai cũng thích ăn thanh đạm giống cậu.
Ngày qua ngày không bận ăn uống thì cũng là đang trên đường đi nấu ăn, hoặc đi thu thập nguyên liệu, cuộc sống của bộ lạc nguyên thủy chính là chất phác và giản dị như vậy.
Số xương và những con cá lớn còn lại, Lê Dương thấy mình và A Nam cũng ăn không hết, chi bằng tối nay gọi mọi người đến tụ tập, coi như báo đáp sự tin tưởng và giúp đỡ của họ.
Lê Dương đến nhà Lục mượn hai cái hũ gốm lớn, tiện thể bảo họ làm xong việc thì đến nhà cậu ăn tối.
Về đến nhà, cậu vất vả bẻ những khúc xương lớn cho vào hũ gốm để hầm canh.
Hành dại trong nhà đã dùng hết, cậu để nồi canh xương hầm lửa nhỏ, lại trộn số bột mì còn lại với men cũ thành một khối bột rồi để đó cho nở, bản thân thì dắt theo A Nam ra ngoài hái lượm.
2
0
1 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
