TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Hương Thảo

Lê Dương quăng lưới cá xuống sông trước, dù sao cũng phải đợi một lúc mới thu lưới, đến lúc đó cậu đi gọi người cũng không muộn.

Một đám thú con theo A Nam đứng bên chân cậu, đứng thẳng người bằng hai chân sau, tò mò nhìn mặt sông, giống như một bầy chuột đất.

Cảnh tượng đáng yêu đến mức Lê Dương thật sự muốn ôm từng đứa lên thơm thơm, ôm ôm, giơ cao lên, nhưng lại sợ bị mắng là biếи ŧɦái, đành phải cố gắng kiềm chế.

Người Sói Tuyết không thích ăn hải sản sông, họ cảm thấy cá vừa nhiều xương, mùi vị lại khó ngửi, những thứ khác lại càng xấu xí không thể ăn nổi.

Điều này cũng khiến cho cá tôm trong sông vô cùng ngang ngược, không chút cảnh giác, hoàn toàn không ngờ có người lại hiểm ác như vậy, dùng thức ăn để dụ chúng cắn câu.

Nội tạng của ma thú vừa lớn, mùi vị lại nồng, rất nhanh đã thu hút rất nhiều cá tôm đến.

Cậu nhìn những khúc gỗ làm phao trên mặt nước bắt đầu rung lắc dữ dội, cũng không ngờ lại nhanh chóng thu hút được cá đến tranh ăn như vậy.

Lê Dương có chút lo lắng, đi đi lại lại bên bờ sông. Không để ý thấy Hoa đã lén lút chạy về phía bộ lạc.

Cậu thử kéo lưới cá từ trên bờ, nhưng lại không kéo nổi, cá trong lưới không biết là nhiều hay to, sức rất khỏe, suýt nữa còn kéo cả cậu xuống sông.

Sớm biết thế đã làm nhỏ hơn một chút, ít nhất cậu còn kéo nổi, rốt cuộc đã lưới được bao nhiêu cá vậy? Sức của cậu bây giờ kéo một vật nặng vài trăm cân không thành vấn đề, kết quả bây giờ lại không kéo nổi cái lưới cá này.

A Nam cũng dùng hình người nắm lấy một đầu lưới, cùng cậu gắng sức kéo.

Dưới nước dường như đã lưới được một con cá lớn, nó quẫy mạnh một cái, kéo hai người ngã nhào. Họ đứng trên bờ không dễ dùng sức, ngược lại cá dưới nước lại dễ dùng sức hơn.

Nếu không phải Lê Dương không biết bơi, thì đã tức giận đến mức muốn lao xuống, tóm con cá lớn đó lên đánh chết.

“Tõm” một tiếng, Lê Dương còn tưởng A Nam bị rơi xuống nước, vội vàng quay đầu nhìn lại.

A Nam vẫn giữ tư thế ngã, cái mông nhỏ dính đầy bùn nước, ngay cả trên mặt cũng bị bắn vài giọt bùn.

Cậu vừa mới yên tâm, đã thấy một cái đầu nhô lên từ dưới nước, hét về phía cậu: “Ngẩn ra đó làm gì, kéo cùng tôi!”

Cậu chưa kịp nhìn rõ mặt đối phương, nghe thấy tiếng hét của cô, theo phản xạ đứng dậy dùng sức kéo ra ngoài.

Hoa dẫn theo mấy đứa thú con khác cùng chạy tới, đứng thành một hàng không mảnh vải che thân, nắm lấy sợi dây leo dưới nước dùng sức kéo.

Người Sói Tuyết dưới nước thu lưới từ đầu bên kia, Lê Dương và đám thú con trên bờ kéo lên, phạm vi của lưới cá dần dần thu hẹp, lờ mờ có thể nhìn thấy những chiếc bụng cá trắng hếu nhảy lên.

Lê Dương mừng rỡ, xem ra thu hoạch không nhỏ. Cùng với việc thu lưới, lúc này cậu cũng đã nhìn rõ dáng vẻ của người Sói Tuyết dưới nước.

Đó lại là một thú nhân giống cái, mái tóc dài màu trắng bạc được buộc tùy ý sau gáy, lông mày và đôi mắt anh khí, thân hình thon dài, vì dùng sức nên cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.

Với sự giúp đỡ của cô, cuối cùng cũng kéo được lưới cá lên.

Hoa lao lên hét lớn: “Chị ơi, chị lợi hại quá!”

Thú nhân giống cái lên bờ, giũ mái tóc ướt sũng, lắc những giọt nước trên người, thân hình bốc lửa khiến Lê Dương không dám nhìn nhiều. Đặc biệt là thú nhân giống cái tộc Sói Tuyết cũng chỉ dùng hai mảnh da thú để che thân.

Cô lạnh nhạt liếc Lê Dương một cái, quay đầu nói với Hoa: “Được rồi, chị giúp xong rồi, đi đây.”

Hoa chạy theo bóng dáng của chị mình một đoạn rồi mới chạy về.

[Lạnh lùng quá.] Lê Dương thầm nghĩ.

Thú nhân giống cái này tên là Hương Thảo, rất không được yêu thích trong ký ức của nguyên chủ.

Hương Thảo thực lực mạnh mẽ, thường xuyên cùng Khải ra ngoài săn bắn. Nguyên chủ luôn đối với cô có địch ý, thậm chí còn hơn cả Dự.

Là một chiến binh thường xuyên kề vai sát cánh chiến đấu cùng Khải, Hương Thảo là một trong số ít thú nhân giống cái mà Khải thường xuyên tiếp xúc.

Nhưng Hương Thảo đối với Khải chỉ có sự ngưỡng mộ đối với sức mạnh to lớn và lòng hiếu thắng không chịu thua, đối mặt với sự khıêυ khí©h thường xuyên của Lê Dương, nếu không phải cậu ta vẫn còn là một con non, Hương Thảo đã sớm muốn dạy dỗ cậu ta rồi.

Dù vậy, lúc Hoa nhờ cô giúp đỡ, Hương Thảo lại chịu đến, lòng dạ cũng khá lương thiện.

Trên đất đầy những con cá lớn nhảy loi choi, con nhỏ nhất cũng dài một hai mét. Trong đó còn có một con cá đen khổng lồ, trông có chút giống cá trê trên Trái Đất, khóe miệng có hai sợi râu, xem ra chính nó đã suýt kéo hai người xuống nước. Đã bị lưới lên bờ nó còn không phục mà dùng đuôi lớn đập xuống đất.

Lê Dương hùng hổ giơ một tảng đá lớn lên đập con cá đen cho ngất đi. Cậu vỗ vỗ bụng con cá đen, thân hình tròn trịa này, thịt cá chắc chắn vô cùng béo ngậy.

Mấy đứa thú con đều ngồi xổm sang một bên, nghiêng đầu tò mò nhìn động tác của cậu.

Cậu bắt đầu đánh vảy cho con cá đen này từ phía đuôi. Cá lớn vảy cũng lớn, mỗi chiếc vảy đều to bằng bàn tay.

Cậu trước tiên cạo hết những chiếc vảy lớn, sau đó lấy một chiếc trong số đó mài sắc cạnh.

Đúng là lấy của cá dùng cho cá, Lê Dương dùng chiếc vảy lớn này vèo vèo một cái đã làm sạch hết những chiếc vảy nhỏ còn lại.

Cạo sạch vảy, Lê Dương mổ bụng con cá lớn, cẩn thận dùng tay moi nội tạng và mang cá ra. Móng vuốt của người Sói Tuyết khá sắc, cậu cẩn thận thu móng lại. Nếu không cẩn thận làm vỡ mật cá, con cá này sẽ không còn ngon nữa, mật cá vô cùng đắng.

Dùng nước sông rửa sạch bên trong bụng cá, cậu cầm chiếc vảy lên cạo sạch lớp màng đen trong bụng cá. Chiếc vảy này khá tiện tay, Lê Dương quyết định giữ lại những chiếc vảy lớn này, dùng để cạo đồ vật sẽ tốt hơn móng vuốt của người Sói Tuyết nhiều, còn có thể dùng làm dao thái rau, kích thước vừa phải, mài sắc sẽ rất dễ dùng.

Xử lý xong con lớn nhất này, Lê Dương giơ nó lên dùng nước sông rửa sạch hoàn toàn. A Nam đã rất có ý thức đi hái rất nhiều lá cây lớn, Lê Dương đặt cá lên lá cây, rồi lại bắt đầu từ từ xử lý những con cá khác.

Những con cá khác dễ xử lý hơn con cá đen lớn kia nhiều, trong tay cậu lại có công cụ tiện lợi, dùng chiếc vảy đó xoẹt xoẹt vài cái đã xử lý xong một con.

Ngoài những loại cá có kích thước khác nhau này, còn có không ít con tôm lớn cao bằng một người. Lê Dương vui mừng tăng tốc độ trong tay.

Thấy đám thú con không thích mùi tanh này nên đứng xa xa, Lê Dương bèn bảo chúng đi hái hành dại, A Nam nhận ra hành dại, nên đã dẫn mấy đứa nhóc này cùng đi hái.

Bản thân cậu thì lần lượt mang những con cá này về nhà. Mùi tanh của cá khiến người Sói Tuyết thò đầu ra ngó nghiêng, không biết Lê Dương lại định làm gì.

Miếng thịt ma thú cậu được chia hôm nay khá béo, vừa hay có thể thái hết phần mỡ ra thành từng miếng nhỏ, cho vào hũ gốm để rán lấy mỡ.

2

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.