TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Là phúc hay họa

Thấy Khải đồng ý, Lê Dương thở phào nhẹ nhõm, tốt quá rồi, cậu thật sự sợ bị Khải từ chối, sẽ rất khó xử.

“Cảm ơn anh, anh Khải, anh tốt quá.” Lê Dương cảm kích nói lời cảm ơn.

Khải không tự nhiên đứng dậy: “Vậy bây giờ tôi dẫn cậu đi.”

Đưa cho Lê Dương lương thực xong, anh ta còn phải đi huấn luyện.

A Nam ăn cơm xong biến thành hình thú lười biếng, nằm phơi lông dưới ánh nắng, trông như sắp ngủ gật.

Lê Dương bèn để A Nam ngủ ở nhà, còn cậu thì theo Khải đi lấy lương thực.

Lục và tộc trưởng Hắc Nham đều ở nhà, bà ngạc nhiên nhìn Khải dẫn Lê Dương vào nhà mình, đây là lần đầu tiên bà thấy Khải đi theo sau Lê Dương mà sắc mặt không khó coi.

Lê Dương khúm núm chào hỏi Lục và Hắc Nham. Nhà của Khải cũng là nhà đất, không gian còn lớn hơn nhà của họ rất nhiều.

“Cháu muốn mượn một ít gạo nếp và lúa mì, nên đã nhờ anh Khải dẫn cháu qua đây.” Lê Dương nói.

“Được chứ Dương, cháu xem cần bao nhiêu, ta có túi vải ở đây, cháu lấy mà đựng.” Hắc Nham hào sảng xua tay nói.

Ông và Khải trông có vài phần giống nhau, chỉ là trông ông trưởng thành hơn Khải.

Lục lấy mấy cái túi vải từ trong hũ gốm lớn ở góc tường ra mở, nhiệt tình ra hiệu cho cậu qua lấy lương thực.

Lê Dương bước lên, lúa mì và gạo nếp ở đây cũng lớn hơn ở thời hiện đại một chút, hạt về cơ bản to gần bằng hạt ngô.

“Tộc Đầu Bò sẽ dùng lúa mì này làm bánh mì đen, ta học họ mấy lần mà không học được, chỉ biết dùng cái này để nấu cháo. Hai túi này là gạo nếp và lúa mì, cháu cứ lấy hết đi, dù sao chúng ta cũng không mấy khi ăn.” Lục trực tiếp xách hai túi ra nhét vào lòng cậu.

Lê Dương vội vàng từ chối: “Cháu không dùng hết nhiều thế này, cháu chỉ cần một ít là đủ rồi.”

Lục cứ thế nhét cho cậu nói: “Mau cầm về đi!”

Lúc này Khải im lặng bước qua, trực tiếp xách hai túi lương thực lớn lên: “Đi thôi.”

Không thể từ chối được, Lê Dương ngại ngùng nói lời cảm ơn.

Đang định đi ra ngoài, Khải lại nhớ ra điều gì đó, quay lại lấy một túi đồ khác từ trong hũ gốm ra.

“Không phải cậu biết dùng đậu này làm đậu phụ sao? Chỗ này đều cho cậu.” Khải nói.

Lục cũng nhớ ra, hôm nay Lê Dương còn hỏi bà nơi nào có nhiều đậu, thế là cũng bảo cậu mang về:

“Đúng đúng, Dương, cháu thích ăn thì mau cầm hết đi, đợi chúng ta ra ngoài hái lượm ta sẽ tìm thêm cho cháu.”

Lê Dương kinh ngạc nhìn túi đồ đầy ắp, vội vàng xua tay nói: “Nhiều quá, cháu không nhận được đâu!”

Khải vẫn giữ vẻ mặt không cho phép từ chối, trực tiếp cầm lương thực đi ra ngoài.

Hắc Nham ở phía sau cười nói: “Cứ cầm đi, không đủ lại đến lấy.”

Số lương thực mang về từ nhà Khải, mỗi loại ít nhất cũng phải hơn hai mươi cân, thật sự là quá hào phóng.

Khải mang lương thực đến nhà cậu rồi quay người rời đi tìm đám Dự để huấn luyện.

Rau răm hái về hôm qua sau một ngày phơi nắng đã khô, Lê Dương dùng đá nghiền thành bột mịn, để sang một bên dùng sau.

Nhiều lúa mì như vậy cậu cũng không dùng hết, trả lại thì có chút quá gượng ép. Thôi thì giữ lại phần lớn để làm giống cho năm sau, hơn nữa làm men rượu chỉ cần dùng cám thôi.

Lúa mì xay ra, cậu hoàn toàn có thể dùng để làm thức ăn!

Trời mới biết hôm nay lúc ăn món hầm cậu đã thèm một cái bánh mì pate kẹp thịt nướng với một bát cơm đến mức nào, những ngày không có lương thực chính thật quá khó khăn.

Không biết những người giảm cân kiên trì nói không với tinh bột có nghị lực lớn đến mức nào.

Gạo nếp cũng dùng cối đá để xay bỏ vỏ, rồi giã thành bột mịn. Cám lúa mì xay ra được thu thập lại để dùng sau, lúa mì đã bỏ vỏ thì được Lê Dương xay thành bột mì.

Bột mì xay bằng tay không trắng và mịn như những loại cậu mua ở thời hiện đại, nhưng đối với Lê Dương bây giờ là hoàn toàn đủ dùng.

Thực ra bột gạo nếp và bột rau răm tốt nhất là nên rây lại qua một cái rây mịn, nhưng với trình độ thủ công của Lê Dương, làm thô sơ cũng chỉ có thể dùng để làm đậu phụ, thế nên cứ trực tiếp dùng vậy thôi.

Trộn bột gạo nếp và bột rau răm với nhau, lại cho thêm một ít cám vào, trộn đều rồi thêm một ít nước, sau đó vê thành từng viên nhỏ, áo một lớp cám bên ngoài, đặt chúng vào chậu đá đã lót rơm, đặt xong lại phủ một lớp rơm lên trên.

Bây giờ là đầu mùa thu, ở nhiệt độ này để khoảng 5 đến 7 ngày là có thể dùng được.

Làm xong men rượu, Lê Dương lấy tấm da của con thỏ xám lúc trước ra, cậu lột da không được thành thạo lắm, nên không được nguyên vẹn như người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.

Cậu làm sạch hết mỡ và vụn thịt trên tấm da thỏ, dùng nước sông rửa sạch dầu mỡ và vết bẩn, căng ra rồi ghim trên một tấm ván gỗ. Tấm da đất lớn như vậy lại dày, mùa đông trải lên đệm rơm sẽ ấm hơn nhiều.

Lê Dương rảnh rỗi, nằm xuống từ từ hồi tưởng lại những kỹ năng cần thiết khi xuyên không mà cậu đã từng xem.

Cậu từng xem một đoạn video ngắn, có người dạy cách làm ra muối tinh từng bước, chỉ là cần phải làm ở bờ biển.

Cậu nghĩ sẽ dùng than hoạt tính để tinh chế muối thô thành muối tinh trước, như vậy cậu sẽ có bằng chứng để chứng minh bản thân, có thể nhờ tộc nhân dẫn mình ra bờ biển mở một ruộng muối, bộ lạc của họ sẽ không còn phải bị người khác khống chế nữa.

Chỉ là cậu nhớ ở thời cổ đại, muối chính là phương tiện quan trọng để triều đình kiểm soát bá tánh, buôn bán muối lậu tương đương với tội chết, ở những triều đại nghiêm khắc sẽ bị tru di cửu tộc.

Ở dị giới này cũng vậy, muối cũng là vật tư bị độc quyền, không biết hành động này của cậu rốt cuộc là giúp đỡ người Sói Tuyết, hay sẽ mang lại nguy hiểm.

Lê Dương là một người ích kỷ, cậu muốn cuộc sống của mình tốt hơn.

Chỉ khi bộ lạc tộc Sói Tuyết trở nên tốt hơn, cậu mới có thể theo đó mà được lợi, huống chi người Sói Tuyết đối với cậu rất bao dung và chăm sóc, dù là về mặt lợi ích hay tình cảm, cậu đều muốn biến những gì mình biết thành hiện thực.

2

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.