0 chữ
Chương 14
Chương 14: Tinh hoa ẩm thực
Nửa ngày trời trôi qua, Lê Dương và A Nam đã đói từ lâu, ăn vài trái cây vẫn rất đói, dù sao cũng là động vật ăn thịt.
Sau một thời gian dài như vậy, đậu phụ cũng đã được ép xong. Đậu không nhiều, nên cũng chỉ làm được hai miếng đậu phụ lớn.
“Cái này lát nữa chúng ta hầm chung với thịt mới ngon.” Lê Dương nói với A Nam đang tò mò.
Con thỏ rất béo, nhiều thịt, cậu lóc thịt ra, cắt thành những miếng to bằng nắm tay rồi xiên lại, nghĩ bụng lát nữa đám Dự về sẽ mời họ nếm thử, thế là xiên hết cả chỗ thịt.
Còn xương thì một nửa chặt thành miếng nhỏ để hầm, nửa còn lại xiên cả tảng để nướng.
Hôm nay cậu nhóm ba đống lửa, một đống dùng hũ gốm để hầm xương thỏ, một đống dùng để nướng xiên thịt, Lê Dương còn dựng một cái vỉ nướng đơn giản lên trên, đặt hết xiên thịt lên đó lật qua lật lại để nướng.
Đống còn lại thì dùng để nướng nửa tảng sườn thỏ kia.
Giá mà có xì dầu thì tốt, bây giờ cậu hầm xương cũng chỉ có thể hầm không.
Dọn dẹp xong xuôi, cậu bảo A Nam trông lửa trước, còn mình thì dùng lông thỏ và cành cây làm một cây cọ quét to bằng bàn tay, rút mấy sợi chỉ từ tấm vải gai ra để cố định, tuy hơi thô sơ, lát nữa có khi còn rụng lông, nhưng ít nhất không cần phải dùng tay nữa.
Nơi này chắc cũng có cây tiết ra nhựa, đợi thu thập một ít, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc tự mình vất vả dùng sợi chỉ mỏng để buộc.
Mùa thu, động vật đều tích mỡ nên rất béo, nướng chẳng mấy chốc đã chảy mỡ. Lê Dương khía vài đường trên tảng sườn thỏ cho dễ ngấm gia vị, A Nam ở bên cạnh giúp lật xiên thịt.
Nướng thêm một lúc, Lê Dương lấy cọ quét đều một lớp nước mật thú gai lên sườn thỏ và xiên thịt. Mùi thơm ngọt quyện với mùi thịt xộc vào mũi, cả hai không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Cứ như vậy, nướng một lúc lại quét một lớp nước mật thú gai, lặp đi lặp lại bốn năm lần, sau đó A Nam đã phụ trách việc quét mật, vẻ mặt nghiêm túc như thể đang làm một việc gì đó vô cùng trọng đại.
Lê Dương thấy hơi buồn cười. Cậu dùng những sợi dây leo nhỏ xiên từng cây nấm đã rửa sạch rồi treo bên cạnh những lát thịt Thú Lôi Hỏa để phơi.
Giữ lại một ít nấm, cậu thấy nồi xương thỏ hầm cũng đã gần chín nhừ cho nấm vào, đậu phụ cắt thành từng miếng nhỏ, cùng với chỗ rau dại còn lại từ hôm qua đều cho vào hũ gốm để hầm, cuối cùng cho thêm muối thô và một chút nước quả để nêm nếm.
Hương thơm tươi ngon của nấm quyện với mùi thịt bay đến tận chóp mũi, mùi thịt nướng mật thú gai lại càng bá đạo hơn, hương thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí, khiến cho người Sói Tuyết trong bộ lạc ai nấy đều đói cồn cào.
Trớ trêu thay, món thịt nướng thơm nức mũi thường ngày của họ bây giờ ăn vào miệng cũng chẳng còn ngon nữa, vừa ngửi mùi thơm từ nhà Lê Dương bay tới, vừa ăn miếng thịt nướng cháy bên ngoài sống bên trong trước mặt, thật sự nuốt không trôi.
Người Sói Tuyết vốn ăn rất ngon miệng vậy mà cũng có ngày hôm nay.
Trong số họ, người nấu ăn giỏi lắm cũng chỉ là không nướng thịt bị cháy hay còn sống, làm sao bì được với Lê Dương, người đã được nền ẩm thực hiện đại hun đúc.
Họ lén nhìn món thịt nướng của Lê Dương, chẳng lẽ cắt thịt thành từng miếng nhỏ như vậy nướng ăn sẽ ngon hơn sao? Lạ thật, đứa nhóc Lê Dương này không còn chạy theo Khải nữa, tài nấu nướng còn trở nên lợi hại như vậy.
Thịt nướng thì thôi đi, sao thịt cậu ta nấu cũng thơm như vậy chứ? Thỉnh thoảng họ cũng nấu thịt, nhưng còn không ngon bằng thịt nướng, nhạt nhẽo vô vị, cho cùng loại rau xanh vào cũng chẳng khá hơn.
Trước khi hầm thịt hay nấu canh, Lê Dương đều rửa sạch máu trong thịt, hơn nữa trước khi nấu sẽ xào sơ qua để thịt ra mỡ, tỉ lệ nước và thịt cũng phải vừa đủ, món ăn làm ra mới ngon được.
Ở thế kỷ 21 xa xôi, ẩm thực Việt còn vươn tầm thế giới, được UNESCO công nhận, rất nhiều người ngoại quốc mê mẩn món ăn Việt, nói gì đến thú nhân gần như ở xã hội nguyên thủy.
Đây còn là do điều kiện hạn chế, vì sợ hũ gốm bị nứt nên Lê Dương còn không dám xào nấu, nếu cậu có một cái chảo sắt, không dám tưởng tượng người Sói Tuyết sẽ phải chịu đựng sự giày vò lớn đến mức nào.
“Oa, thơm quá! Chắc chắn là Lê Dương đang nấu ăn rồi!” Giọng nói ồn ào của A Sơn truyền đến.
Lê Dương ngẩng đầu lên, quả nhiên Dự, Khoa và cả A Sơn đều đã đến, đã thế, Dự còn dẫn cả Khải mặt nhăn như chó Pug đi cùng. Hai người họ đi phía trước, Khoa và A Sơn vác một con ma thú cao đến ba bốn mét theo sau.
“Cậu đừng có lạnh mặt nữa, Lê Dương dù sao vẫn là một con non, trước đây cậu ấy bị dầm mưa sốt cao, cậu đưa cậu ấy về một mình rồi cũng mặc kệ, hôm nay qua xem cậu ấy thế nào.” Dự lén nói vào tai Khải để khuyên nhủ.
Khải mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Người bạn lớn lên cùng mình từ nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, Lê Dương mới yên tĩnh được hai ngày, thái độ vừa tốt lên một chút Dự đã mềm lòng, quên hết dáng vẻ trước đây Lê Dương nhằm vào anh ta khắp nơi.
Tình cảm của công thụ chính đúng là tốt thật, chỉ là giai đoạn này hình như tình cảm vẫn chưa biến chất.
Lê Dương lén nhìn, trong lòng cảm thán, cậu đẩy thuyền không nổi mà, lúc đọc truyện thì thích xem cường cường, nhưng khi thật sự thấy hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, ngũ quan lại sắc sảo tuấn tú đứng cạnh nhau, làn da màu đồng và cơ bắp phát triển, cậu không dám tưởng tượng cảnh hai người họ thân mật...
Vứt những suy nghĩ lung tung trong đầu ra, Lê Dương lấy bát đá, đũa và muỗng canh đã chuẩn bị sẵn, múc cho mỗi người một bát lớn món hầm trước.
Thịt nướng mật thú gai cũng đã chín, Lê Dương đặt chúng lên những chiếc lá cây lớn đã trải sẵn, gọi mấy người qua ăn.
Cậu không có cảm giác gì với thái độ của Khải, dù sao thì những việc nguyên chủ làm đúng là rất phiền phức.
Hơn nữa tiếp theo cậu còn có việc cần nhờ người, cha của Khải chính là tộc trưởng của họ, cậu muốn mượn lương thực, nếu có thể hòa hoãn quan hệ với Khải thì dĩ nhiên là tốt hơn, dù sao cậu cũng không có ý đồ xấu với Khải, quang minh chính đại.
Sau một thời gian dài như vậy, đậu phụ cũng đã được ép xong. Đậu không nhiều, nên cũng chỉ làm được hai miếng đậu phụ lớn.
“Cái này lát nữa chúng ta hầm chung với thịt mới ngon.” Lê Dương nói với A Nam đang tò mò.
Con thỏ rất béo, nhiều thịt, cậu lóc thịt ra, cắt thành những miếng to bằng nắm tay rồi xiên lại, nghĩ bụng lát nữa đám Dự về sẽ mời họ nếm thử, thế là xiên hết cả chỗ thịt.
Còn xương thì một nửa chặt thành miếng nhỏ để hầm, nửa còn lại xiên cả tảng để nướng.
Hôm nay cậu nhóm ba đống lửa, một đống dùng hũ gốm để hầm xương thỏ, một đống dùng để nướng xiên thịt, Lê Dương còn dựng một cái vỉ nướng đơn giản lên trên, đặt hết xiên thịt lên đó lật qua lật lại để nướng.
Giá mà có xì dầu thì tốt, bây giờ cậu hầm xương cũng chỉ có thể hầm không.
Dọn dẹp xong xuôi, cậu bảo A Nam trông lửa trước, còn mình thì dùng lông thỏ và cành cây làm một cây cọ quét to bằng bàn tay, rút mấy sợi chỉ từ tấm vải gai ra để cố định, tuy hơi thô sơ, lát nữa có khi còn rụng lông, nhưng ít nhất không cần phải dùng tay nữa.
Nơi này chắc cũng có cây tiết ra nhựa, đợi thu thập một ít, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc tự mình vất vả dùng sợi chỉ mỏng để buộc.
Mùa thu, động vật đều tích mỡ nên rất béo, nướng chẳng mấy chốc đã chảy mỡ. Lê Dương khía vài đường trên tảng sườn thỏ cho dễ ngấm gia vị, A Nam ở bên cạnh giúp lật xiên thịt.
Nướng thêm một lúc, Lê Dương lấy cọ quét đều một lớp nước mật thú gai lên sườn thỏ và xiên thịt. Mùi thơm ngọt quyện với mùi thịt xộc vào mũi, cả hai không khỏi nuốt nước bọt ừng ực.
Lê Dương thấy hơi buồn cười. Cậu dùng những sợi dây leo nhỏ xiên từng cây nấm đã rửa sạch rồi treo bên cạnh những lát thịt Thú Lôi Hỏa để phơi.
Giữ lại một ít nấm, cậu thấy nồi xương thỏ hầm cũng đã gần chín nhừ cho nấm vào, đậu phụ cắt thành từng miếng nhỏ, cùng với chỗ rau dại còn lại từ hôm qua đều cho vào hũ gốm để hầm, cuối cùng cho thêm muối thô và một chút nước quả để nêm nếm.
Hương thơm tươi ngon của nấm quyện với mùi thịt bay đến tận chóp mũi, mùi thịt nướng mật thú gai lại càng bá đạo hơn, hương thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí, khiến cho người Sói Tuyết trong bộ lạc ai nấy đều đói cồn cào.
Người Sói Tuyết vốn ăn rất ngon miệng vậy mà cũng có ngày hôm nay.
Trong số họ, người nấu ăn giỏi lắm cũng chỉ là không nướng thịt bị cháy hay còn sống, làm sao bì được với Lê Dương, người đã được nền ẩm thực hiện đại hun đúc.
Họ lén nhìn món thịt nướng của Lê Dương, chẳng lẽ cắt thịt thành từng miếng nhỏ như vậy nướng ăn sẽ ngon hơn sao? Lạ thật, đứa nhóc Lê Dương này không còn chạy theo Khải nữa, tài nấu nướng còn trở nên lợi hại như vậy.
Thịt nướng thì thôi đi, sao thịt cậu ta nấu cũng thơm như vậy chứ? Thỉnh thoảng họ cũng nấu thịt, nhưng còn không ngon bằng thịt nướng, nhạt nhẽo vô vị, cho cùng loại rau xanh vào cũng chẳng khá hơn.
Trước khi hầm thịt hay nấu canh, Lê Dương đều rửa sạch máu trong thịt, hơn nữa trước khi nấu sẽ xào sơ qua để thịt ra mỡ, tỉ lệ nước và thịt cũng phải vừa đủ, món ăn làm ra mới ngon được.
Ở thế kỷ 21 xa xôi, ẩm thực Việt còn vươn tầm thế giới, được UNESCO công nhận, rất nhiều người ngoại quốc mê mẩn món ăn Việt, nói gì đến thú nhân gần như ở xã hội nguyên thủy.
Đây còn là do điều kiện hạn chế, vì sợ hũ gốm bị nứt nên Lê Dương còn không dám xào nấu, nếu cậu có một cái chảo sắt, không dám tưởng tượng người Sói Tuyết sẽ phải chịu đựng sự giày vò lớn đến mức nào.
“Oa, thơm quá! Chắc chắn là Lê Dương đang nấu ăn rồi!” Giọng nói ồn ào của A Sơn truyền đến.
Lê Dương ngẩng đầu lên, quả nhiên Dự, Khoa và cả A Sơn đều đã đến, đã thế, Dự còn dẫn cả Khải mặt nhăn như chó Pug đi cùng. Hai người họ đi phía trước, Khoa và A Sơn vác một con ma thú cao đến ba bốn mét theo sau.
“Cậu đừng có lạnh mặt nữa, Lê Dương dù sao vẫn là một con non, trước đây cậu ấy bị dầm mưa sốt cao, cậu đưa cậu ấy về một mình rồi cũng mặc kệ, hôm nay qua xem cậu ấy thế nào.” Dự lén nói vào tai Khải để khuyên nhủ.
Khải mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Người bạn lớn lên cùng mình từ nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là quá mềm lòng, Lê Dương mới yên tĩnh được hai ngày, thái độ vừa tốt lên một chút Dự đã mềm lòng, quên hết dáng vẻ trước đây Lê Dương nhằm vào anh ta khắp nơi.
Tình cảm của công thụ chính đúng là tốt thật, chỉ là giai đoạn này hình như tình cảm vẫn chưa biến chất.
Lê Dương lén nhìn, trong lòng cảm thán, cậu đẩy thuyền không nổi mà, lúc đọc truyện thì thích xem cường cường, nhưng khi thật sự thấy hai người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, ngũ quan lại sắc sảo tuấn tú đứng cạnh nhau, làn da màu đồng và cơ bắp phát triển, cậu không dám tưởng tượng cảnh hai người họ thân mật...
Vứt những suy nghĩ lung tung trong đầu ra, Lê Dương lấy bát đá, đũa và muỗng canh đã chuẩn bị sẵn, múc cho mỗi người một bát lớn món hầm trước.
Thịt nướng mật thú gai cũng đã chín, Lê Dương đặt chúng lên những chiếc lá cây lớn đã trải sẵn, gọi mấy người qua ăn.
Cậu không có cảm giác gì với thái độ của Khải, dù sao thì những việc nguyên chủ làm đúng là rất phiền phức.
Hơn nữa tiếp theo cậu còn có việc cần nhờ người, cha của Khải chính là tộc trưởng của họ, cậu muốn mượn lương thực, nếu có thể hòa hoãn quan hệ với Khải thì dĩ nhiên là tốt hơn, dù sao cậu cũng không có ý đồ xấu với Khải, quang minh chính đại.
2
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
