0 chữ
Chương 34
Chương 34
“Xin lỗi, tôi nghe không rõ lắm…” Hắn liếc nhìn chiếc giường phía sau Sở Niệm, rồi như hiểu ra điều gì đó:
“À —— Lục tổng là vì Sở Niệm mà đến?”
“Cậu ấy là vợ anh?”
Sở Niệm choáng váng, quay phắt sang nhìn Lục Cẩn Niên.
[Đúng thế! Không phải vợ tôi chẳng lẽ là vợ anh chắc?] Lục Cẩn Niên đáp rất tự nhiên.
[Nhưng mà vợ không cho tôi công khai…] Thanh âm ấm ức như bị ai bắt nạt.
Lục Cẩn Niên trầm ngâm rồi nói: “Thẩm tổng có điều chưa biết, ngoài là ông chủ của Lam Thịnh, tôi còn có một nghề tay trái.”
“Ồ?” Thẩm Lại nhướng mày ra vẻ hứng thú: “Nghề gì vậy?”
Lục Cẩn Niên: “Thám tử tư.”
Sở Niệm: …
Thẩm Lại: …
“Tôi nhận được ủy thác, nói là có người lợi dụng lúc đối tượng say rượu để giở trò, nên thuê tôi đến điều tra.” Lục Cẩn Niên càng nói càng hăng:
“Thẩm tổng, hiện tại anh phạm hai tội. Một là tội dụ dỗ người đã có chủ lúc cháy nhà mà hôi của…”
“Hai là…” Hắn dừng lại, liếc qua bờ ngực trắng bóc của Thẩm Lại:
“Tội không giữ chuẩn mực đạo đức đàn ông.”
Vừa dứt lời.
Cả thế giới liền chìm vào im lặng.
Sở Niệm bật cười.
Cậu cười đến đau bụng.
Thẩm Lại cũng kịp phản ứng, chỉ có thể bất lực lắc đầu: “Tiểu Lục tổng hình như hiểu lầm rồi. Sở Niệm là nhân viên của tôi, cậu ấy uống say, vừa khéo va phải tôi. Vì nghĩ cho an toàn của nhân viên, tôi mới đưa cậu ấy về nghỉ.”
“Còn chuyện tôi đi tắm…” Thẩm Lại cúi người nhặt áo vest dưới đất:
“Là vì lúc đó cậu ấy nôn đầy người tôi.”
Sở Niệm trợn to mắt.
Cậu nhớ rồi… hình như lúc vào khách sạn đúng là có lỡ phun ra một chút.
“Như anh thấy đấy, giữa chúng tôi không có gì cả.” Thẩm Lại ném áo vest sang một bên, cố nén tức giận:
“Giờ Tiểu Lục tổng muốn đưa người đi hay làm gì thì tùy.”
Lục Cẩn Niên chớp mắt, bị khí thế của Thẩm Lại làm nghẹn họng.
Sở Niệm chỉ thấy đầu càng đau hơn, cậu mặc áo tử tế rồi nói cảm ơn Thẩm Lại, rồi kéo hắn sang một bên, nói:
“Xin lỗi Thẩm tổng, người kia… ừm…”
Cậu chỉ chỉ đầu mình.
“Vừa mới được chẩn đoán có chút vấn đề về tinh thần, mong anh đừng chấp.”
Thẩm Lại lạnh giọng cười: “Tôi sẽ không chấp, mấy chuyện còn lại để mai nói tiếp.”
Sở Niệm liên tục gật đầu, mím môi, quay lại nhìn Lục Cẩn Niên:
“Lục Cẩn Niên.”
“Lại đây.”
Lục Cẩn Niên đang nép một góc, nghe giọng Sở Niệm đầy giận dỗi, lập tức thấy lạnh cả sống lưng.
Hắn âm thầm gào lên trong lòng:
[Xong đời rồi…]
[Vợ mình nổi giận rồi!!! ]
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Cẩn Niên: Khấu đầu trước Phật tổ xin tha thứ.
“À —— Lục tổng là vì Sở Niệm mà đến?”
“Cậu ấy là vợ anh?”
Sở Niệm choáng váng, quay phắt sang nhìn Lục Cẩn Niên.
[Đúng thế! Không phải vợ tôi chẳng lẽ là vợ anh chắc?] Lục Cẩn Niên đáp rất tự nhiên.
[Nhưng mà vợ không cho tôi công khai…] Thanh âm ấm ức như bị ai bắt nạt.
Lục Cẩn Niên trầm ngâm rồi nói: “Thẩm tổng có điều chưa biết, ngoài là ông chủ của Lam Thịnh, tôi còn có một nghề tay trái.”
“Ồ?” Thẩm Lại nhướng mày ra vẻ hứng thú: “Nghề gì vậy?”
Lục Cẩn Niên: “Thám tử tư.”
Sở Niệm: …
Thẩm Lại: …
“Tôi nhận được ủy thác, nói là có người lợi dụng lúc đối tượng say rượu để giở trò, nên thuê tôi đến điều tra.” Lục Cẩn Niên càng nói càng hăng:
“Hai là…” Hắn dừng lại, liếc qua bờ ngực trắng bóc của Thẩm Lại:
“Tội không giữ chuẩn mực đạo đức đàn ông.”
Vừa dứt lời.
Cả thế giới liền chìm vào im lặng.
Sở Niệm bật cười.
Cậu cười đến đau bụng.
Thẩm Lại cũng kịp phản ứng, chỉ có thể bất lực lắc đầu: “Tiểu Lục tổng hình như hiểu lầm rồi. Sở Niệm là nhân viên của tôi, cậu ấy uống say, vừa khéo va phải tôi. Vì nghĩ cho an toàn của nhân viên, tôi mới đưa cậu ấy về nghỉ.”
“Còn chuyện tôi đi tắm…” Thẩm Lại cúi người nhặt áo vest dưới đất:
“Là vì lúc đó cậu ấy nôn đầy người tôi.”
Sở Niệm trợn to mắt.
Cậu nhớ rồi… hình như lúc vào khách sạn đúng là có lỡ phun ra một chút.
“Giờ Tiểu Lục tổng muốn đưa người đi hay làm gì thì tùy.”
Lục Cẩn Niên chớp mắt, bị khí thế của Thẩm Lại làm nghẹn họng.
Sở Niệm chỉ thấy đầu càng đau hơn, cậu mặc áo tử tế rồi nói cảm ơn Thẩm Lại, rồi kéo hắn sang một bên, nói:
“Xin lỗi Thẩm tổng, người kia… ừm…”
Cậu chỉ chỉ đầu mình.
“Vừa mới được chẩn đoán có chút vấn đề về tinh thần, mong anh đừng chấp.”
Thẩm Lại lạnh giọng cười: “Tôi sẽ không chấp, mấy chuyện còn lại để mai nói tiếp.”
Sở Niệm liên tục gật đầu, mím môi, quay lại nhìn Lục Cẩn Niên:
“Lục Cẩn Niên.”
“Lại đây.”
Lục Cẩn Niên đang nép một góc, nghe giọng Sở Niệm đầy giận dỗi, lập tức thấy lạnh cả sống lưng.
[Xong đời rồi…]
[Vợ mình nổi giận rồi!!! ]
—
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Cẩn Niên: Khấu đầu trước Phật tổ xin tha thứ.
5
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
