0 chữ
Chương 17
Chương 17
[Mình hiểu rồi.]
[Chắc chắn là vợ đang muốn đánh dấu chủ quyền đây mà… dấu yêu rõ ràng luôn.]
[Biết ngay mà, em ấy yêu mình lắm, không thì sao chỉ đánh mỗi mình, còn những người khác thì em ấy không đánh chứ?]
[Vợ mình đúng là yêu mình quá đi!]
...
“… Cậu muốn gì?” Lục Cẩn Niên hỏi: “Nói cách khác, rốt cuộc cậu đang mong chờ điều gì từ tôi?”
“Tiền của tôi? Thân thể của tôi? Hay là… trái tim của tôi?”
Sở Niệm cảm thấy mình sắp đau đầu đến chết mất.
Cái vị Lục thiếu gia này cứ như đã dành cả 27 năm cuộc đời để nghiền ngẫm đủ các thể loại tiểu thuyết ngôn tình, rồi gom hết mấy câu thoại kinh điển của mấy anh bá đạo tổng tài lại, dùng sạch sẽ lên người chính mình vậy đó.
Cậu khẽ lắc đầu, nở một nụ cười gượng.
Rồi cậu bước tới cạnh hắn mà chẳng nói một lời, chỉ cúi mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Cẩn Niên đang đặt bên người.
Đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng của Sở Niệm khẽ lướt qua làn da hơi ửng đỏ của đối phương, chạm một cách rất đỗi dịu dàng.
Chỉ một cái chạm khẽ, Lục Cẩn Niên đã bất giác rùng mình. Hắn lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rực, mang theo vài phần cảnh giác lẫn bối rối.
“… Cậu làm gì vậy?”
“Vừa nãy tay Lục tổng dính bụi bẩn, tôi tính phủi giúp anh, không cẩn thận nên dùng sức có hơi mạnh một chút.”
Sở Niệm cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung, giọng nói mềm mại: “Có đau lắm không?”
Giọng cậu vốn dịu dàng, cho dù tức giận cũng vẫn nhẹ nhàng như nước. Giờ lại cố tình dịu xuống, nghe cứ như đang làm nũng vậy.
Yết hầu Lục Cẩn Niên khẽ chuyển động, mặt thì bình tĩnh nhưng tai hắn đã đỏ bừng.
[Vợ chạm vào tay mình rồi!!!]
[Còn quan tâm mình có đau không nữa… Hu hu hu, vợ của mình thật sự yêu mình mà!!]
[Tay em ấy mềm ghê…]
[Muốn được chạm nữa…]
Tiếng lòng hắn nhảy nhót như tiếng nhạc, Sở Niệm nhìn thoáng qua tai đỏ của hắn, rồi khẽ nghiêng người, cúi đầu nói nhỏ:
“Lục tổng yên tâm, tôi sẽ làm gì đã ghi trong hợp đồng, tôi sẽ không yêu anh đâu.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng lòng Lục Cẩn Niên lập tức biến mất, như thể có thứ gì đó trong lòng hắn vừa sụp đổ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhìn từ góc độ bên ngoài vào, trông cứ như Sở Niệm đang tựa vào vai Lục Cẩn Niên vậy.
Tiểu trợ lý đứng ở đằng xa trợn tròn mắt.
[Trời đất ơi, đây là thứ tôi không cần bỏ tiền vẫn có thể thấy được sao!]
Sở Niệm khựng lại.
[Chắc chắn là vợ đang muốn đánh dấu chủ quyền đây mà… dấu yêu rõ ràng luôn.]
[Biết ngay mà, em ấy yêu mình lắm, không thì sao chỉ đánh mỗi mình, còn những người khác thì em ấy không đánh chứ?]
[Vợ mình đúng là yêu mình quá đi!]
...
“… Cậu muốn gì?” Lục Cẩn Niên hỏi: “Nói cách khác, rốt cuộc cậu đang mong chờ điều gì từ tôi?”
“Tiền của tôi? Thân thể của tôi? Hay là… trái tim của tôi?”
Sở Niệm cảm thấy mình sắp đau đầu đến chết mất.
Cái vị Lục thiếu gia này cứ như đã dành cả 27 năm cuộc đời để nghiền ngẫm đủ các thể loại tiểu thuyết ngôn tình, rồi gom hết mấy câu thoại kinh điển của mấy anh bá đạo tổng tài lại, dùng sạch sẽ lên người chính mình vậy đó.
Cậu khẽ lắc đầu, nở một nụ cười gượng.
Rồi cậu bước tới cạnh hắn mà chẳng nói một lời, chỉ cúi mắt nhìn xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Cẩn Niên đang đặt bên người.
Chỉ một cái chạm khẽ, Lục Cẩn Niên đã bất giác rùng mình. Hắn lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn cậu bằng ánh mắt sáng rực, mang theo vài phần cảnh giác lẫn bối rối.
“… Cậu làm gì vậy?”
“Vừa nãy tay Lục tổng dính bụi bẩn, tôi tính phủi giúp anh, không cẩn thận nên dùng sức có hơi mạnh một chút.”
Sở Niệm cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ rung, giọng nói mềm mại: “Có đau lắm không?”
Giọng cậu vốn dịu dàng, cho dù tức giận cũng vẫn nhẹ nhàng như nước. Giờ lại cố tình dịu xuống, nghe cứ như đang làm nũng vậy.
Yết hầu Lục Cẩn Niên khẽ chuyển động, mặt thì bình tĩnh nhưng tai hắn đã đỏ bừng.
[Vợ chạm vào tay mình rồi!!!]
[Tay em ấy mềm ghê…]
[Muốn được chạm nữa…]
Tiếng lòng hắn nhảy nhót như tiếng nhạc, Sở Niệm nhìn thoáng qua tai đỏ của hắn, rồi khẽ nghiêng người, cúi đầu nói nhỏ:
“Lục tổng yên tâm, tôi sẽ làm gì đã ghi trong hợp đồng, tôi sẽ không yêu anh đâu.”
Ngay khoảnh khắc ấy, tiếng lòng Lục Cẩn Niên lập tức biến mất, như thể có thứ gì đó trong lòng hắn vừa sụp đổ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhìn từ góc độ bên ngoài vào, trông cứ như Sở Niệm đang tựa vào vai Lục Cẩn Niên vậy.
Tiểu trợ lý đứng ở đằng xa trợn tròn mắt.
[Trời đất ơi, đây là thứ tôi không cần bỏ tiền vẫn có thể thấy được sao!]
Sở Niệm khựng lại.
5
0
3 tháng trước
4 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
