TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Yết hầu hắn lăn lên một cái, cố chịu đựng cảm giác bỏng rát trong miệng, sau đó liếc sang Lục Cẩn Sơ đang đứng trơ ra một bên:

“Tần Ninh đúng là không tồi, nhất là... trên giường. Về điểm này, anh so với tôi chắc càng rõ nhỉ.”

Lục Cẩn Sơ sững sờ, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Nhưng với tôi mà nói, cậu ta vẫn không thể sáng bằng Niệm Niệm.”

Lục Cẩn Niên giơ tay nắm lấy cổ tay Sở Niệm, lòng bàn tay dịu dàng vuốt ve làn da trắng mịn: “Hiện tại, Sở Niệm mới là người tốt nhất.”

Sau đó, ánh mắt hắn chậm rãi chuyển hướng, lạnh nhạt hỏi:

“Anh còn đứng đây làm gì? Không có bạn trai à?”

Lục Cẩn Sơ trợn mắt nhìn hắn, môi mấp máy mấy lần, cuối cùng lại chẳng nói ra được gì. Cuối cùng, hắn ta “chậc” một tiếng, hừ lạnh rồi nhấc chân rời khỏi phòng bệnh.

Khi lướt qua người Sở Niệm, cậu chỉ nghe thấy một câu mắng rất nhỏ:

[... Đồ thần kinh.]

Chờ đến khi bóng dáng Lục Cẩn Sơ khuất hẳn, Sở Niệm mới đặt hộp cơm trong tay xuống. Cậu cụp mắt, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên trước mặt.

Lục Cẩn Niên thu hồi ánh mắt, vừa ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt của Sở Niệm.

Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, đôi con ngươi đen láy của hắn khẽ run lên, rồi vành tai cũng đỏ ửng. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt kia liền biến mất không dấu vết.

Hắn dời mắt đi chỗ khác, rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều. Vừa rồi tôi chỉ muốn chọc tức Lục Cẩn Sơ thôi.”

Sở Niệm sững người.

Cậu đã nghĩ gì đâu?

“Còn nữa.” Lục Cẩn Niên lại đổi sang một gương mặt khác, lạnh lùng nhìn cậu: “Tôi sẽ không thích cậu.”

Thái dương Sở Niệm giật giật.

Vậy anh có thể... buông cái tay đang ôm eo tôi ra trước được không?

“Cậu cũng tốt nhất đừng thích tôi.”

Sở Niệm trong lòng trợn trắng mắt.

[Mình nói như vậy... Vợ mình sẽ không giận đấy chứ?]

Cậu cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình lại siết chặt thêm mấy phần, giây tiếp theo, một âm thanh khác lại vang lên:

[Chậc, eo sao lại nhỏ như vậy.]

[Muốn sờ.]

Con ngươi Sở Niệm khẽ co lại.

Theo bản năng, cậu hất mạnh cái tay Lục Cẩn Niên vẫn đang đặt trên eo mình ra, "bốp" một tiếng vang rõ khiến tiểu trợ lý vừa bước vào phải giật mình đứng sững tại chỗ.

Cô trừng lớn mắt, nhìn Lục Cẩn Niên đang ôm tay bị đánh, gương mặt vì đau mà méo mó, rồi lại quay sang nhìn Sở Niệm đang lùi lại mấy bước, mặt mày đầy vẻ ghê tởm như thể vừa bị xúc phạm nặng nề.



Tác giả có lời muốn nói: Không sao cả, trời có sập thì đã có Tiểu Lục tổng của chúng ta dùng... miệng đỡ.

5

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.