0 chữ
Chương 17
Chương 17
Lần này tổ chương trình chi mạnh tay, bao trọn cả khách sạn, mời toàn bộ khách mời cùng các quản lý, trợ lý đi theo và toàn bộ nhân viên tổ chương trình cùng ăn tối.
Sảnh lớn của khách sạn được một bức bình phong chia làm hai nơi. Nhân viên ở bên ngoài không gian rộng rãi, còn sau tấm bình phong, tám vị khách mời ngồi quây quần một bàn tròn. Bàn bên cạnh là nơi ngồi của tổng đạo diễn, nhà sản xuất và đại diện nhà đầu tư.
Phía công ty giải trí Tinh Tranh cũng có người đến, chính là vị quản lý Lý từng xuất hiện ở phòng họp khi nãy. Lúc này ông ta đang ngồi tại bàn, thi thoảng lại liếc sang phía Lăng Dự và Dụ Nguyên, cười hỏi: “Đạo diễn Dương, hôm nay cảnh quay của Dụ Nguyên và Lăng Dự vẫn thuận lợi chứ?”
“Yên tâm đi, rất tốt là đằng khác!” Dương Phiền vỗ vai ông ta cười ha hả: “Hai người họ tạo hiệu ứng chương trình đúng là tuyệt vời luôn, ăn ý đến mức khiến tôi muốn nổ máy quay thêm ngay lậo tức!”
Quản lý Lý cười theo, trong lòng cũng tự hiểu rõ, Dụ Nguyên và Lăng Dự chính là điểm sáng lớn nhất của chương trình, hiệu quả chắc chắn không tệ. Có điều cũng sợ hiệu quả quá tốt, nếu hai người thật sự phát sinh xung đột trên sóng truyền hình, e là sẽ khó mà thu dọn hậu quả.
Bữa cơm hôm nay chủ yếu là để mọi người làm quen trước khi chương trình chính thức khởi quay. Không có máy quay, không có ghi hình, chỉ đơn giản là một buổi tụ họp giao lưu.
Không khí không bị giám sát bởi ống kính nên khách mời đều thả lỏng.
Ba nhóm khách mời còn lại đều trò chuyện vui vẻ, cởi mở. Dụ Nguyên thì không nói lời nào, chỉ chăm chú bóc cua trong đĩa của mình.
Nếu không cần thiết, cậu và Lăng Dự tuyệt đối sẽ không nói với nhau câu nào. Ai cũng biết quan hệ của họ không tốt, các khách mời khác cũng từng nghe qua ít nhiều, vậy nên chẳng ai tỏ vẻ lạ lùng.
Lâm Cẩm Hạ và Đoạn Trì từng hợp tác với Dụ Nguyên trong phim trước, có thể xem như bạn bè, cũng khá quen thuộc tính cách cậu.
Lâm Cẩm Hạ nghiêng đầu, nói nhỏ với Đoạn Trì: “Thật ra chị khá mong chờ xem Dụ Nguyên với Lăng Dự lên chương trình sẽ thế nào, chắc thú vị lắm nhỉ.”
Đoạn Trì ngẩng đầu liếc nhìn hai người nọ rồi gật gù: “Cũng đáng mong đợi thật.”
Trong số các khách mời hôm nay, Lý Tín và Đổng Thư Ngôn là hai người lớn tuổi nhất. Đổng Thư Ngôn nâng ly đứng dậy, mỉm cười ôn hòa: “Trong vài tháng sắp tới, mọi người sẽ thường xuyên gặp nhau. Tôi xem như là chị cả ở đây, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận trong quá trình ghi hình, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trải qua một hành trình thật đẹp đẽ.”
“Được ạ!”
Mọi người đồng thanh hưởng ứng, sau đó đồng thời nâng ly cụng chúc.
Dụ Nguyên cũng nhấp một ngụm nước tượng trưng, cậu không uống rượu, Ngô Du đã thông báo chuyện này từ trước nên nhà hàng phục vụ cho cậu nước tinh khiết.
Sau lời mở đầu của Đổng Thư Ngôn, các khách mời lần lượt đứng dậy phát biểu.
Lý Tín ngồi bên cạnh Đổng Thư Ngôn là người thứ hai. Anh ta cười sảng khoái, nói những lời không khác mấy: “Hy vọng mọi người có thể hòa thuận trong chuyến đi sắp tới. Nếu có chuyện gì không giải quyết được cứ tìm anh, anh lo cho hết.”
“Vậy thì bọn em cảm ơn anh trước nha!” Lâm Cẩm Hạ nhanh nhảu vỗ tay hưởng ứng.
Lý Tín cười lớn: “Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà!”
Tiếp đó là Lâm Cẩm Hạ, cô ấy đứng lên thay mặt mình và Đoạn Trì phát biểu: “Em thật sự rất mong chờ hành trình này cùng mọi người. Hy vọng em và Đoạn Trì sẽ không gây phiền phức gì, nếu có lỡ gây chút rắc rối cũng mong mọi người rộng lượng bỏ qua cho bọn em nhé.”
Nói xong cô ấy bật cười rồi lại nghiêm túc nói tiếp: “Chúc cho chuyến đi của chúng ta thuận buồm xuôi gió, tràn đầy niềm vui và tiếng cười.”
Mọi người cùng cười theo, vỗ tay nồng nhiệt, bầu không khí cực kỳ hòa nhã.
Sảnh lớn của khách sạn được một bức bình phong chia làm hai nơi. Nhân viên ở bên ngoài không gian rộng rãi, còn sau tấm bình phong, tám vị khách mời ngồi quây quần một bàn tròn. Bàn bên cạnh là nơi ngồi của tổng đạo diễn, nhà sản xuất và đại diện nhà đầu tư.
Phía công ty giải trí Tinh Tranh cũng có người đến, chính là vị quản lý Lý từng xuất hiện ở phòng họp khi nãy. Lúc này ông ta đang ngồi tại bàn, thi thoảng lại liếc sang phía Lăng Dự và Dụ Nguyên, cười hỏi: “Đạo diễn Dương, hôm nay cảnh quay của Dụ Nguyên và Lăng Dự vẫn thuận lợi chứ?”
“Yên tâm đi, rất tốt là đằng khác!” Dương Phiền vỗ vai ông ta cười ha hả: “Hai người họ tạo hiệu ứng chương trình đúng là tuyệt vời luôn, ăn ý đến mức khiến tôi muốn nổ máy quay thêm ngay lậo tức!”
Bữa cơm hôm nay chủ yếu là để mọi người làm quen trước khi chương trình chính thức khởi quay. Không có máy quay, không có ghi hình, chỉ đơn giản là một buổi tụ họp giao lưu.
Không khí không bị giám sát bởi ống kính nên khách mời đều thả lỏng.
Ba nhóm khách mời còn lại đều trò chuyện vui vẻ, cởi mở. Dụ Nguyên thì không nói lời nào, chỉ chăm chú bóc cua trong đĩa của mình.
Nếu không cần thiết, cậu và Lăng Dự tuyệt đối sẽ không nói với nhau câu nào. Ai cũng biết quan hệ của họ không tốt, các khách mời khác cũng từng nghe qua ít nhiều, vậy nên chẳng ai tỏ vẻ lạ lùng.
Lâm Cẩm Hạ nghiêng đầu, nói nhỏ với Đoạn Trì: “Thật ra chị khá mong chờ xem Dụ Nguyên với Lăng Dự lên chương trình sẽ thế nào, chắc thú vị lắm nhỉ.”
Đoạn Trì ngẩng đầu liếc nhìn hai người nọ rồi gật gù: “Cũng đáng mong đợi thật.”
Trong số các khách mời hôm nay, Lý Tín và Đổng Thư Ngôn là hai người lớn tuổi nhất. Đổng Thư Ngôn nâng ly đứng dậy, mỉm cười ôn hòa: “Trong vài tháng sắp tới, mọi người sẽ thường xuyên gặp nhau. Tôi xem như là chị cả ở đây, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận trong quá trình ghi hình, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau trải qua một hành trình thật đẹp đẽ.”
“Được ạ!”
Mọi người đồng thanh hưởng ứng, sau đó đồng thời nâng ly cụng chúc.
Sau lời mở đầu của Đổng Thư Ngôn, các khách mời lần lượt đứng dậy phát biểu.
Lý Tín ngồi bên cạnh Đổng Thư Ngôn là người thứ hai. Anh ta cười sảng khoái, nói những lời không khác mấy: “Hy vọng mọi người có thể hòa thuận trong chuyến đi sắp tới. Nếu có chuyện gì không giải quyết được cứ tìm anh, anh lo cho hết.”
“Vậy thì bọn em cảm ơn anh trước nha!” Lâm Cẩm Hạ nhanh nhảu vỗ tay hưởng ứng.
Lý Tín cười lớn: “Yên tâm, chuyện nhỏ ấy mà!”
Tiếp đó là Lâm Cẩm Hạ, cô ấy đứng lên thay mặt mình và Đoạn Trì phát biểu: “Em thật sự rất mong chờ hành trình này cùng mọi người. Hy vọng em và Đoạn Trì sẽ không gây phiền phức gì, nếu có lỡ gây chút rắc rối cũng mong mọi người rộng lượng bỏ qua cho bọn em nhé.”
Nói xong cô ấy bật cười rồi lại nghiêm túc nói tiếp: “Chúc cho chuyến đi của chúng ta thuận buồm xuôi gió, tràn đầy niềm vui và tiếng cười.”
Mọi người cùng cười theo, vỗ tay nồng nhiệt, bầu không khí cực kỳ hòa nhã.
8
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
