TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Khi đó, gò má của Phó Ôn Thầm ửng hồng, đôi mắt đào hoa đong đầy tình ý nhìn cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên má cô. Cả người cô ấy mềm nhũn như không xương, hoàn toàn tựa vào lòng Du Quy Yểu, hương thơm dịu dàng vây quanh mũi.

Du Quy Yểu nghe thấy giọng nói khẽ khàng của cô ấy:

“Chị ơi, nếu chị đã quên hết rồi... thì sau này em sẽ dạy lại từng chút một. Em sẽ nói cho chị biết... quan hệ giữa chúng ta là gì...”

“Còn nữa, bây giờ chị muốn làm gì cũng được, nếu chị không cử động được... thì để em làm...”

Du Quy Yểu: “...”

Lúc nói những lời ấy, mắt Phó Ôn Thầm đầy nước, nhẹ nhàng dụi má vào mặt cô như làm nũng, ánh mắt ngập tràn quyến rũ. Nhưng Du Quy Yểu lại nhận ra, ánh mắt ấy phản chiếu không phải là hình ảnh của chính mình.

Không chỉ có vậy...

Cô đưa ngón cái vuốt nhẹ lòng bàn tay và đầu ngón tay, cuối cùng mới nhận ra, tay này quá mềm mại!

Cô làm việc tay chân suốt bao năm, bàn tay thô ráp, chai sạn, làm gì có chuyện da tay lại mềm mịn thế này?

Vừa rồi là vì quá hoảng hốt nên cô không để ý. Bây giờ, sống lưng cô lạnh toát, mồ hôi lạnh túa ra, cô lập tức khẽ gọi cô gái trên người mình:

“Em... có thể lấy giúp chị một cái gương được không?”

Nghe vậy, ánh mắt Phó Ôn Thầm khẽ run, nhưng vẫn dịu dàng đáp: “Vâng.”

Khi tấm gương được đưa đến, lúc nhìn rõ hình ảnh trong gương, Du Quy Yểu hoàn toàn cứng đờ.

Người trong gương nào phải cô?

Làn da trắng đến mức gần như trong suốt, tựa như người mang bệnh lâu năm, mong manh đến mức một cơn gió cũng có thể cuốn đi.

Cô ấy rất đẹp, là vẻ đẹp không mang chút sát khí nào, đôi mắt và hàng mày dịu dàng, mái tóc dài hơi xoăn như tảo biển, đôi môi nhợt nhạt mềm mại... giống như một thiên sứ lạc lại giữa trần gian.

Đặc biệt là đôi mắt ấy, tròng mắt nâu nhạt, nhưng lại lấp lánh ánh sáng như sao biển trong đại dương, là ánh hy vọng le lói giữa tuyệt vọng tối tăm.

Phó Ôn Thầm thấy cô ngây người, ánh mắt hơi tối lại, giọng nói mang theo chút dò xét mà dịu dàng hỏi:

“Chị... chị từng nói muốn mượn tiền đúng không?”

“Vậy... chị cho em số tài khoản và tên ngân hàng đi...”

Du Quy Yểu vừa nghe đến đó thì cảm giác như nghẹn thở, ho sặc sụa không ngừng.

Cơ thể này tuyệt đối không phải của cô! Quá mức yếu ớt, như chỉ cần động nhẹ một chỗ là cả người rung chuyển. Cô mới chỉ ho vài tiếng, vậy mà... đã ho ra máu!

Không phải cơ thể cô, vậy thì... tại sao cô lại ở đây?

Chẳng lẽ đây không phải là mơ? Mà là cô thực sự đã xuyên vào thân xác của người khác? Càng trớ trêu hơn, người này lại là... chị gái của Phó Ôn Thầm?

Trong cơn hỗn loạn, Du Quy Yểu không dám mở miệng nói gì thêm, càng không dám khai ra tên thật và số tài khoản ngân hàng. Cô lo sợ bản thân sơ hở, để lộ ra điều gì đó không nên biết.

Kinh hoàng, không tin nổi, hoang mang đến mức tâm trí trống rỗng, cô chỉ biết liên tục ho ra máu, máu thấm đỏ cả tay áo mỏng manh.

Mơ hồ giữa cơn choáng váng, bên tai cô như vang lên tiếng còi tàu đánh cá từ xa vọng lại.

Du Quy Yểu cố gắng mở to mắt, nhưng trước mắt đã dần trở nên mờ nhòe.

Cô thấy Phó Ôn Thầm cuống cuồng ấn chuông gọi bác sĩ, gương mặt lo lắng đến trắng bệch. Cô ấy không ngừng dùng tay lau đi vết máu bên môi cô, đôi mắt đẹp giờ đây đã đỏ hoe vì khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, miệng không ngừng gào lên điều gì đó:

“Chị đừng đi... xin chị, đừng bỏ em lại...”

“Đây không phải mơ đâu... em yêu chị...”

Phó Ôn Thầm siết chặt lấy cô, từng nụ hôn rơi liên tiếp lên môi cô, không màng đến việc máu từ miệng cô đã nhuộm đỏ cả môi hai người. Vội vàng, tuyệt vọng, như muốn níu kéo cô lại bằng mọi cách...

Tiếng còi tàu bên tai ngày càng rõ ràng. Du Quy Yểu không thể khống chế được bản thân, khẽ nhắm mắt lại — rồi đột nhiên choàng tỉnh.

Trước mắt cô là biển xanh mênh mông không thấy bờ, vài con chim biển đậu trên lan can tàu. Cô đang nằm trên boong tàu, còi tàu vang lên báo hiệu sắp cập bến.

May quá chỉ là mơ thôi!

Một cơn gió biển thổi qua, Du Quy Yểu khẽ rùng mình, thoải mái thở phào một hơi, tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán.

Nghĩ lại thì chuyện đó làm sao có thể thật được chứ? Cô hẳn là điên rồi mới có thể mơ ra những thứ kỳ quái như thế.

Vừa thở dài, cô vừa vô thức cúi đầu nhìn bàn tay mình, ngón tay thon dài, lớp chai sần trên da là dấu vết của năm tháng lao động vất vả. Trên cổ tay là một chuỗi hạt mát lạnh, từng viên trong suốt lấp lánh như giọt nước mắt.

3

0

4 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.