TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Vừa mới buông tiếng than thở trong đầu, Phó Ôn Thầm đã ngẩng đầu lên, như bị sét đánh ngang tai. Một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống gò má, lấp lánh dưới ánh đèn: "Chị đừng mặc kệ em... em sẽ phát điên mất..."

"Xin chị... đừng bỏ em lại..."

Đối phương như rơi vào tuyệt vọng đến tột cùng, giọng nói run rẩy đầy hoảng loạn. Nhưng cô chỉ có thể nghẹn ngào nói ra một câu: "Nhưng mà..."

"Em là ai vậy? Chị... không hề quen em."

Chỉ một câu ngắn gọn, mà khiến cả căn phòng rơi vào yên lặng chết chóc.

Phó Ôn Thầm như bị ai đó bóp nghẹn cổ họng, nghẹn đến mức không thốt nên lời, chỉ còn lại vẻ mặt hoàn toàn không thể tin nổi.

Du Quy Yểu thì hoàn toàn không bận tâm, vẻ mặt ngây thơ vô tội hỏi ngược lại: “Vừa nãy em gọi chị là gì cơ? Chị? Em là em gái chị à?”

Đùa cái kiểu quốc tế gì thế này?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại... hiện tại đây không phải đang trong mơ à? Hơn nữa còn là mơ của cô.

Mà đã là mơ của cô thì muốn gì chẳng được? Đừng nói là Ảnh hậu là em gái cô, cho dù Thiên vương lão tử là ba cô cũng không phải không thể!

Nghĩ đến đây, Du Quy Yểu lập tức nhếch môi cười nịnh nọt, chắp tay lấy lòng: “Ôi dào, em gái ngoan của chị! Dạo này chị hơi kẹt tiền... hay là chị gửi số tài khoản ngân hàng cho em nhé, em cho chị mượn chút ít?”

“Không nhiều đâu, hai mươi ngàn là được rồi!”

Cả phòng: “!!!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Phó Ôn Thầm lập tức tối sầm, nhìn Du Quy Yểu chăm chăm như thể muốn khoét lỗ thủng trên người cô.

Cô bị nhìn đến rợn cả sống lưng, chỉ còn biết cười gượng chữa cháy: “Giỡn thôi mà...”

Tất nhiên là giỡn rồi. Đây là giấc mơ của cô, trong mơ còn phải vay tiền làm gì?

Trong mơ, cô chắc chắn là đại gia ngồi mát ăn bát vàng, tài khoản mấy con số 0!

Vừa nghĩ đến đó, Du Quy Yểu bỗng phấn khởi hét lên:

“Đưa điện thoại cho tôi mau! Để tôi coi tài khoản còn bao nhiêu tiền!”

Các bác sĩ: “...”

Không khí trong phòng ngay lập tức chìm vào một sự im lặng đầy bí ẩn.

Phó Ôn Thầm cắn môi, nhìn cô với vẻ mặt ngây ngô, đơn thuần đến mức chẳng giống như đang nói dối. Nước mắt dâng đầy trong hốc mắt, tim như bị ai đó bóp nghẹt, đau đến từng nhịp đập.

Cô ấy... có vẻ bị tổn thương nặng lắm?

Du Quy Yểu định ngồi dậy nói thêm gì đó, nhưng không ngờ vừa cựa người mới phát hiện — mình hoàn toàn không còn chút sức lực nào, thậm chí ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.

Cô khẽ nhíu mày, đúng lúc đó, một đôi tay mềm mại thon dài bất ngờ siết chặt lấy tay trái của cô.

Bàn tay ấy rất lạnh, đầu ngón tay băng giá nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay cô, luồn qua từng kẽ ngón rồi đan chặt lấy tay cô, khiến tim cô bỗng chốc khẽ rung lên.

Ngay sau đó, Phó Ôn Thầm lại cúi đầu, khẽ dùng chóp mũi chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô, rồi ngẩng lên, đôi mắt ngấn lệ chăm chú nhìn cô, giọng khẽ khàng đầy uất ức: “Chị ơi... thật sự không nhớ em sao?”

“Chị thật sự không quen em mà. Chị chỉ thấy em trên TV thôi, em là ảnh hậu mà...” Du Quy Yểu thản nhiên nói ra sự thật, dù sao đây cũng chỉ là mơ mà thôi.

Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, thì bất ngờ bị Phó Ôn Thầm đưa tay che miệng lại.

Bàn tay lạnh buốt ấy phủ lên môi cô, Du Quy Yểu chớp chớp mắt, chỉ thấy cô gái kia nghiêng đầu sang một bên, nét mặt nghiêm túc, quay sang bác sĩ đứng gần đó, giọng gấp gáp: “Chị tôi như vậy là bị mất trí nhớ đúng không? Sao lại không nhớ tôi chứ?”

Mất trí nhớ?

Giấc mơ này thú vị thật đấy, còn chơi cả tình tiết xuyên không luôn hả?

Nghĩ tới đây, đôi mắt Du Quy Yểu lập tức sáng rực, cô cũng nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía bác sĩ, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm ừm, mất trí nhớ rồi.”

Các bác sĩ: “...”

“Ừm... Có lẽ, trước khi hôn mê, bệnh nhân đã trải qua cú sốc tinh thần rất lớn, nên sau khi tỉnh dậy mới chọn cách quên đi sự thật, rơi vào tình trạng mất trí nhớ có chọn lọc...” Sau một hồi cân nhắc, bác sĩ mới đưa ra kết luận như vậy.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.