TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

“Cậu ta thật sự sẽ ở nhà mình sao?”

“Cậu ta thật sự rất đáng ghét!”

Mãi đến lúc lên giường đi ngủ, Cố Uyên vẫn lầm bầm than phiền về Chu Trì Ngư.

Bạch Ôn Nhiên ôm Cố Uyên, trong lòng rối bời trăm mối.

Từ ngày biết bệnh tình của mình, tính cách Cố Uyên ngày càng khép kín, chẳng mấy khi bộc lộ cảm xúc thật.

Bác sĩ tâm lý từng nói, kết quả đánh giá tinh thần của Cố Uyên rất không khả quan. Nếu tình trạng này kéo dài, không chỉ cơ thể mà tinh thần cũng sẽ ngày càng tổn thương nghiêm trọng.

Vậy nên, việc Cố Uyên hôm nay chịu phát tiết cảm xúc, ít ra cũng còn tốt hơn là giấu kín trong lòng.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Sáng sớm tinh mơ, Chu Trì Ngư đã cưỡi xe trượt scooter đến mời Cố Uyên ra ngoài chơi.

“Anh ơi, mình đi thả diều nhé?” Chu Trì Ngư hớn hở chỉ ra ngoài cửa sổ, mái tóc xoăn nhỏ trên đỉnh đầu theo từng bước chạy mà đung đưa: “Hồi trước em với ba còn thắng giải nhất cuộc thi thả diều đó! Em siêu giỏi luôn!”

Cố Uyên vừa thay đồ xong, đúng lúc đến giờ đi dạo theo lịch trình.

Nhưng vừa thấy bóng Chu Trì Ngư, đôi mày hắn lập tức chau lại, trùm chăn kín mít, không nói một lời.

“Anh buồn ngủ rồi hả?”

Chu Trì Ngư ngẩng mặt hỏi Bạch Ôn Nhiên: “Dì ơi, anh có thể ra ngoài thả diều với con không ạ?”

Bạch Ôn Nhiên gật đầu: “Được chứ, nếu anh con muốn.”

Chu Trì Ngư liếc nhìn chăn bông kín mít, gọi vài tiếng nhưng không được hồi đáp, đành lái xe trượt scooter rời đi.

Bạch Ôn Nhiên thấy Cố Uyên lặng lẽ vén chăn lên, khẽ hỏi: “Chúng ta có ra ngoài tìm Tiểu Ngư không?”

Tuy bác sĩ khuyên mỗi ngày nên ra ngoài tản bộ, nhưng Cố Uyên không thích, vợ chồng Cố Thành đã khuyên nhủ rất nhiều, Cố Uyên mới miễn cưỡng đồng ý mỗi tuần đi ba lần.

“Hôm nay con không muốn.”

Cố Uyên cởϊ áσ khoác, ngồi vào bàn học: “Con muốn đọc sách.”

Bạch Ôn Nhiên ngập ngừng định nói gì đó: “Nhưng con đã hứa với mẹ là…”

Cố Uyên gục đầu lên bàn, khẽ nhắm mắt.

Không biết qua bao lâu, tiếng cười vui vẻ của Chu Trì Ngư vang lên từ sân sau.

Cố Uyên ôm đầu, trán tựa vào mặt bàn lạnh, ho khẽ.

Trong sân dường như không chỉ có Chu Trì Ngư, mà cả ông nội và người giúp việc cũng đang chơi cùng.

Ông nội rất quý Chu Trì Ngư, luôn đùa giỡn với Chu Trì Ngư. Nghe tiếng cười đùa vọng lên từ tầng dưới, chắc là đang chơi trò trốn tìm.

Cố Uyên rất khó hiểu, tại sao ai cũng khen Chu Trì Ngư đáng yêu?

5

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.