0 chữ
Chương 36
Chương 36: Vợ ghen - Trừng phạt thật đáng sợ
Tô Lăng và Lận Phong kết hôn đã ba năm, gần như không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của nhau.
Mối quan hệ bạn bè của Tô Lăng vô cùng đơn giản, ngoài Lâm Châu ra thì thỉnh thoảng qua lại với các đàn anh, hoặc thăm thầy, hoặc tham dự các buổi hội thảo về tranh thủy mặc, thích đi đấu giá để mua những bức tranh mà mình hứng thú, giao lưu với các bậc tiền bối đức cao vọng trọng, học hỏi thêm kỹ thuật vẽ tinh xảo và kinh nghiệm quý báu.
Còn Lận Phong thì khác.
Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Lận thị nên thường xuyên phải tham gia các hoạt động thương mại và buổi tiệc của giới hào môn, tiếp xúc chủ yếu với giới quyền quý. Một số ngôi sao muốn leo cao tìm cơ hội đầu tư hợp tác, âm thầm có những giao dịch mờ ám với các thiếu gia nhà giàu mê tình ái.
Bạn đại học của Lận Phong, Hồ Hưng Ninh, là một kẻ lăng nhăng nổi tiếng, cứ cách một thời gian là đổi người yêu, từ minh tinh đến người mẫu trẻ đẹp đều không từ, lúc thích thì nâng niu lên trời, lúc không thích thì vứt bỏ như rác. Những người bị đá có oán hận cũng chỉ dám giận mà không dám nói, ai bảo người ta có tiền có thế?
Hồ Hưng Ninh từng có thời gian qua lại với Lâm Vân, hiện tại còn liên hệ hay không thì không rõ, quả thật gã đã giới thiệu Lâm Vân với Lận Phong, nhưng trong giới, Lận Phong nổi tiếng là người sạch sẽ, không thèm đếm xỉa đến mấy kẻ tự lao vào lòng, lúc đó Lâm Vân là người đi cùng Hồ Hưng Ninh, Lận Phong chẳng có hứng thú, đương nhiên cũng không nhớ được một nhân vật nhỏ như thế.
Anh nói không quen, chính là thật sự không quen.
Tô Lăng không có ý kiến gì về lời giải thích của Lận Phong, cậu tin rằng Lận Phong không có quan hệ gì với Lâm Vân, nhưng không có nghĩa là không ghen.
Chồng mình bị người khác nhòm ngó, chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.
Trên sân bóng rổ vẫn còn phơi lúa, mặt trời đã lặn, phải thu lúa vào. Tô Lăng sai Lận Phong đi làm việc, còn mình thì xách hai túi lớn đi vào trong nhà.
Lận Phong nhìn đống lúa phơi đầy sân bóng, nhíu mày, lặng lẽ xắn tay áo lên.
Tô Lăng vào nhà, lấy đồ ra khỏi túi, thức ăn thì cho vào tủ lạnh, đồ dùng sinh hoạt thì xếp vào tủ dự trữ, cần thì sẽ lấy sau. Còn về hai mươi hộp bao mà Lận Phong mua, cậu cố nhịn cảm giác muốn vứt vào thùng rác, nhét chúng vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Thu dọn xong, cậu ngồi ở phòng khách chơi với hai con thú cưng, thỉnh thoảng lại để ý động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy tiếng cào lúa bằng cào gỗ, cậu mím môi, đến gần tối, cậu đặt que chọc mèo xuống, cầm lấy một cái cào gỗ khác, vội vàng đi ra ngoài sân.
Rồi thì—
Cậu dựa vào cổng sân, khoanh tay, nhìn mấy người dân trong thôn đang nhiệt tình thu gom đống lúa như núi vào rổ dưới sự chỉ huy nhiệt tình của Lận Phong, xếp vào góc sân bóng, đậy bằng tấm bạt nhựa chống mưa, buộc chặt lại.
Làm xong việc, dân làng tự giác xếp hàng trước mặt Lận Phong, mở mã QR trên điện thoại để nhận tiền, Lận Phong nhanh chóng quét mã từng người một để trả công.
Tô Lăng:...
Trả tiền xong, Lận Phong quay đầu, nhìn chàng trai đang đứng ở cổng sân.
“Coi như anh trốn việc hả?” Tô Lăng hỏi.
Lận Phong bước lại gần, ôm eo cậu, cúi đầu hôn lên trán. “Em không quy định là không được thuê người mà.”
Tô Lăng nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Một mẫu ruộng lúa thì chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ riêng tiền thuê người làm đã chiếm nửa chi phí rồi, nếu định dựa vào trồng lúa để làm giàu thì không biết tới năm nào tháng nào mới thành.
“Ngụy biện!” Tô Lăng kéo anh vào trong sân.
Lận Phong ngoan ngoãn đi theo, khóe miệng hơi cong lên.
Bữa tối, Tô Lăng nấu cháo kê, món ăn kèm là đậu phộng rang, thịt bò trộn lạnh, tôm luộc và cá vàng chiên giòn.
Lion ăn xong thức ăn cho mèo, ngửi thấy mùi cá thơm nức, thèm quá nhảy lên ghế, duỗi dài thân, hai chân trước đặt lên bàn, mắt tròn nhìn đĩa cá vàng chiên.
“Meo~~ meo~~” Nó kêu nịnh nọt.
Tô Lăng xua tay: “Không được, cái này mày không ăn được.”
“Meo meo~” Lion làm nũng không buông.
Lận Phong nhíu mày, gắp một con cá vàng nhỏ định cho nó, thì bị Tô Lăng dùng đũa chặn lại.
“Mèo con không được ăn đồ mặn và chiên dầu.”
“Hửm?” Lận Phong hoàn toàn mù tịt về chế độ ăn của thú cưng.
Tô Lăng gắp cá về, xé một chút thịt, đưa cho Lion. Lion há miệng ngậm lấy, ăn rất ngon lành, ăn xong còn chưa thỏa mãn, tiếp tục kêu “meo meo” làm nũng.
“Hết rồi!” Tô Lăng giơ tay: “Mày có thể xuống rồi.”
Dù con mèo mướp kia có làm nũng thế nào, Tô Lăng cũng không mềm lòng, nó thất vọng nhảy xuống ghế, chạy vào phòng khách.
Lận Phong cầm thìa, nhìn theo bóng lưng con mèo nhỏ.
Tô Lăng hỏi: “Thấy thương nó à?”
Lận Phong không trả lời, cầm đũa lên, gắp miếng thịt bò.
Tô Lăng ăn xong ngụm cháo cuối cùng, tao nhã lau khóe miệng, nói: "Lát nữa anh chơi với nó một lát.”
Thịt bò rơi trở lại đĩa.
Cơm nước xong, Tô Lăng thu dọn bát đũa, còn Lận Phong thì lề mề ở phòng khách, tay cầm một cái que chọc mèo, không cảm xúc mà ngồi xổm trước mặt con mèo mướp, chậm rãi vung vẩy que.
Mèo mướp liếc nhìn anh một cái, không hứng thú quay đầu đi, dùng cái mông quay về phía anh.
Nó là một con mèo có tiết tháo, tuyệt đối trung thành với chủ nhân.
Trong mắt Lận Phong hiện lên vẻ nghi hoặc, anh nhích lại gần một chút, dùng lông vũ ở đầu que chọc mèo chạm vào mông nó.
Mèo mướp lập tức xoay người nhảy lên, một chân đè lấy que chọc mèo, trừng mắt nhìn anh một cách bá đạo.
Trán Lận Phong lập tức nổi gân xanh.
“Gâu gâu~” King ngậm một quả bóng chạy đến, đặt quả bóng trước mặt Lận Phong, vẫy vẫy đuôi.
Lại đây! Chơi bóng đi nào!
Cơ thể đầy lông mềm mại cọ cọ vào mắt cá chân Lận Phong, khiến anh lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy.
“Gâu gâu?” Chú chó nhìn người đàn ông to con trước mặt đầy thắc mắc, nó lại nhặt quả bóng lên quăng vào chân anh, tiếp tục cọ tới cọ lui, khiến Lận Phong vội ném que chọc mèo đi, cả người nổi da gà.
Tô Lăng rửa bát xong, bước ra phòng khách thì thấy cảnh tượng chồng mình như xác ướp ngồi cứng ngắc trên thảm, King vẫy đuôi nhiệt tình cọ sát làm nũng, còn Lion thì ngồi trên bàn trà, lạnh lùng quan sát.
“Lăng Bảo…” Thấy Tô Lăng như thấy cứu tinh, Lận Phong phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.
Tô Lăng nhịn cười, đi tới nhặt quả bóng dưới đất, ném ra ngoài cửa, King lập tức lao như tên bắn đi tìm bóng.
Nguy cơ được giải tỏa, Lận Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lăng đưa tay kéo anh đứng dậy, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh không thích động vật nhỏ à?”
“Không phải.” Lận Phong trả lời có chút lúng túng.
“Vậy mà bị dọa cho toát hết mồ hôi.” Tô Lăng không chút nể nang vạch trần.
Lận Phong bất ngờ ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ, thì thầm bằng giọng trầm thấp bên tai cậu: “Hồi nhỏ anh từng nuôi một con chó lông xù.”
“Ừm?”
“Sau đó nó chết rồi.”
“Chết thế nào?” Tô Lăng ôm lại anh, bàn tay xoa nhẹ trên lưng để an ủi.
“Bị người ta lột da, mổ bụng, rút ruột, treo lên xích đu mà anh thường chơi, máu chảy lênh láng.” Lận Phong dùng giọng bình thản miêu tả cảnh tượng tàn khốc.
Tô Lăng sững người, siết chặt vòng tay. “Xin lỗi, em không biết…”
Khi đó Lận Phong mấy tuổi chứ? Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, vết thương tâm lý sẽ lớn thế nào?
“Không sao, chuyện đã qua lâu rồi.” Lận Phong nói.
Thế nhưng, Tô Lăng biết rõ, dù đã rất lâu, nhưng bóng ma đó vẫn theo anh đến tận bây giờ.
“Ai lại độc ác đến mức gϊếŧ một chú chó con như vậy chứ?” Cậu cau mày hỏi. Với thân phận và địa vị của Lận Phong, lại có người dám ra tay với thú cưng của anh? Hơn nữa còn cố tình treo lên chiếc xích đu anh hay chơi, rõ ràng là muốn hù dọa anh.
“Camera giám sát bị hỏng, không tìm ra hung thủ.” Lận Phong cụp mắt nói.
Mối quan hệ bạn bè của Tô Lăng vô cùng đơn giản, ngoài Lâm Châu ra thì thỉnh thoảng qua lại với các đàn anh, hoặc thăm thầy, hoặc tham dự các buổi hội thảo về tranh thủy mặc, thích đi đấu giá để mua những bức tranh mà mình hứng thú, giao lưu với các bậc tiền bối đức cao vọng trọng, học hỏi thêm kỹ thuật vẽ tinh xảo và kinh nghiệm quý báu.
Còn Lận Phong thì khác.
Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Lận thị nên thường xuyên phải tham gia các hoạt động thương mại và buổi tiệc của giới hào môn, tiếp xúc chủ yếu với giới quyền quý. Một số ngôi sao muốn leo cao tìm cơ hội đầu tư hợp tác, âm thầm có những giao dịch mờ ám với các thiếu gia nhà giàu mê tình ái.
Bạn đại học của Lận Phong, Hồ Hưng Ninh, là một kẻ lăng nhăng nổi tiếng, cứ cách một thời gian là đổi người yêu, từ minh tinh đến người mẫu trẻ đẹp đều không từ, lúc thích thì nâng niu lên trời, lúc không thích thì vứt bỏ như rác. Những người bị đá có oán hận cũng chỉ dám giận mà không dám nói, ai bảo người ta có tiền có thế?
Anh nói không quen, chính là thật sự không quen.
Tô Lăng không có ý kiến gì về lời giải thích của Lận Phong, cậu tin rằng Lận Phong không có quan hệ gì với Lâm Vân, nhưng không có nghĩa là không ghen.
Chồng mình bị người khác nhòm ngó, chẳng phải là chuyện vui vẻ gì.
Trên sân bóng rổ vẫn còn phơi lúa, mặt trời đã lặn, phải thu lúa vào. Tô Lăng sai Lận Phong đi làm việc, còn mình thì xách hai túi lớn đi vào trong nhà.
Tô Lăng vào nhà, lấy đồ ra khỏi túi, thức ăn thì cho vào tủ lạnh, đồ dùng sinh hoạt thì xếp vào tủ dự trữ, cần thì sẽ lấy sau. Còn về hai mươi hộp bao mà Lận Phong mua, cậu cố nhịn cảm giác muốn vứt vào thùng rác, nhét chúng vào ngăn kéo tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Thu dọn xong, cậu ngồi ở phòng khách chơi với hai con thú cưng, thỉnh thoảng lại để ý động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy tiếng cào lúa bằng cào gỗ, cậu mím môi, đến gần tối, cậu đặt que chọc mèo xuống, cầm lấy một cái cào gỗ khác, vội vàng đi ra ngoài sân.
Rồi thì—
Cậu dựa vào cổng sân, khoanh tay, nhìn mấy người dân trong thôn đang nhiệt tình thu gom đống lúa như núi vào rổ dưới sự chỉ huy nhiệt tình của Lận Phong, xếp vào góc sân bóng, đậy bằng tấm bạt nhựa chống mưa, buộc chặt lại.
Tô Lăng:...
Trả tiền xong, Lận Phong quay đầu, nhìn chàng trai đang đứng ở cổng sân.
“Coi như anh trốn việc hả?” Tô Lăng hỏi.
Lận Phong bước lại gần, ôm eo cậu, cúi đầu hôn lên trán. “Em không quy định là không được thuê người mà.”
Tô Lăng nghiêng đầu, chớp chớp mắt.
Một mẫu ruộng lúa thì chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ riêng tiền thuê người làm đã chiếm nửa chi phí rồi, nếu định dựa vào trồng lúa để làm giàu thì không biết tới năm nào tháng nào mới thành.
“Ngụy biện!” Tô Lăng kéo anh vào trong sân.
Lận Phong ngoan ngoãn đi theo, khóe miệng hơi cong lên.
Bữa tối, Tô Lăng nấu cháo kê, món ăn kèm là đậu phộng rang, thịt bò trộn lạnh, tôm luộc và cá vàng chiên giòn.
Lion ăn xong thức ăn cho mèo, ngửi thấy mùi cá thơm nức, thèm quá nhảy lên ghế, duỗi dài thân, hai chân trước đặt lên bàn, mắt tròn nhìn đĩa cá vàng chiên.
“Meo~~ meo~~” Nó kêu nịnh nọt.
Tô Lăng xua tay: “Không được, cái này mày không ăn được.”
“Meo meo~” Lion làm nũng không buông.
Lận Phong nhíu mày, gắp một con cá vàng nhỏ định cho nó, thì bị Tô Lăng dùng đũa chặn lại.
“Mèo con không được ăn đồ mặn và chiên dầu.”
“Hửm?” Lận Phong hoàn toàn mù tịt về chế độ ăn của thú cưng.
Tô Lăng gắp cá về, xé một chút thịt, đưa cho Lion. Lion há miệng ngậm lấy, ăn rất ngon lành, ăn xong còn chưa thỏa mãn, tiếp tục kêu “meo meo” làm nũng.
“Hết rồi!” Tô Lăng giơ tay: “Mày có thể xuống rồi.”
Dù con mèo mướp kia có làm nũng thế nào, Tô Lăng cũng không mềm lòng, nó thất vọng nhảy xuống ghế, chạy vào phòng khách.
Lận Phong cầm thìa, nhìn theo bóng lưng con mèo nhỏ.
Tô Lăng hỏi: “Thấy thương nó à?”
Lận Phong không trả lời, cầm đũa lên, gắp miếng thịt bò.
Tô Lăng ăn xong ngụm cháo cuối cùng, tao nhã lau khóe miệng, nói: "Lát nữa anh chơi với nó một lát.”
Thịt bò rơi trở lại đĩa.
Cơm nước xong, Tô Lăng thu dọn bát đũa, còn Lận Phong thì lề mề ở phòng khách, tay cầm một cái que chọc mèo, không cảm xúc mà ngồi xổm trước mặt con mèo mướp, chậm rãi vung vẩy que.
Mèo mướp liếc nhìn anh một cái, không hứng thú quay đầu đi, dùng cái mông quay về phía anh.
Nó là một con mèo có tiết tháo, tuyệt đối trung thành với chủ nhân.
Trong mắt Lận Phong hiện lên vẻ nghi hoặc, anh nhích lại gần một chút, dùng lông vũ ở đầu que chọc mèo chạm vào mông nó.
Mèo mướp lập tức xoay người nhảy lên, một chân đè lấy que chọc mèo, trừng mắt nhìn anh một cách bá đạo.
Trán Lận Phong lập tức nổi gân xanh.
“Gâu gâu~” King ngậm một quả bóng chạy đến, đặt quả bóng trước mặt Lận Phong, vẫy vẫy đuôi.
Lại đây! Chơi bóng đi nào!
Cơ thể đầy lông mềm mại cọ cọ vào mắt cá chân Lận Phong, khiến anh lập tức cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy.
“Gâu gâu?” Chú chó nhìn người đàn ông to con trước mặt đầy thắc mắc, nó lại nhặt quả bóng lên quăng vào chân anh, tiếp tục cọ tới cọ lui, khiến Lận Phong vội ném que chọc mèo đi, cả người nổi da gà.
Tô Lăng rửa bát xong, bước ra phòng khách thì thấy cảnh tượng chồng mình như xác ướp ngồi cứng ngắc trên thảm, King vẫy đuôi nhiệt tình cọ sát làm nũng, còn Lion thì ngồi trên bàn trà, lạnh lùng quan sát.
“Lăng Bảo…” Thấy Tô Lăng như thấy cứu tinh, Lận Phong phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt.
Tô Lăng nhịn cười, đi tới nhặt quả bóng dưới đất, ném ra ngoài cửa, King lập tức lao như tên bắn đi tìm bóng.
Nguy cơ được giải tỏa, Lận Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lăng đưa tay kéo anh đứng dậy, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh không thích động vật nhỏ à?”
“Không phải.” Lận Phong trả lời có chút lúng túng.
“Vậy mà bị dọa cho toát hết mồ hôi.” Tô Lăng không chút nể nang vạch trần.
Lận Phong bất ngờ ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ, thì thầm bằng giọng trầm thấp bên tai cậu: “Hồi nhỏ anh từng nuôi một con chó lông xù.”
“Ừm?”
“Sau đó nó chết rồi.”
“Chết thế nào?” Tô Lăng ôm lại anh, bàn tay xoa nhẹ trên lưng để an ủi.
“Bị người ta lột da, mổ bụng, rút ruột, treo lên xích đu mà anh thường chơi, máu chảy lênh láng.” Lận Phong dùng giọng bình thản miêu tả cảnh tượng tàn khốc.
Tô Lăng sững người, siết chặt vòng tay. “Xin lỗi, em không biết…”
Khi đó Lận Phong mấy tuổi chứ? Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, vết thương tâm lý sẽ lớn thế nào?
“Không sao, chuyện đã qua lâu rồi.” Lận Phong nói.
Thế nhưng, Tô Lăng biết rõ, dù đã rất lâu, nhưng bóng ma đó vẫn theo anh đến tận bây giờ.
“Ai lại độc ác đến mức gϊếŧ một chú chó con như vậy chứ?” Cậu cau mày hỏi. Với thân phận và địa vị của Lận Phong, lại có người dám ra tay với thú cưng của anh? Hơn nữa còn cố tình treo lên chiếc xích đu anh hay chơi, rõ ràng là muốn hù dọa anh.
“Camera giám sát bị hỏng, không tìm ra hung thủ.” Lận Phong cụp mắt nói.
8
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
