0 chữ
Chương 34
Chương 34: Cùng nhau đi siêu thị - Một lần dùng mười cái
Tô Lăng gọi điện thoại cho người phụ trách quảng cáo.
Đầu dây bên kia là một người phụ nữ, họ Nguyễn, tên Ôn Nhã, là giám đốc kinh doanh của Hiệp hội trà thành phố H. Cô ấy là người liên hệ với công ty quảng cáo và dẫn đoàn làm phim đến thôn Thạch Khê quay quảng cáo. Cô hy vọng Tô Lăng có thể sắp xếp chỗ ở cho tất cả mọi người ngay trong thôn để tiện cho công việc, tiết kiệm thời gian và công sức. Nếu phải ở khách sạn trấn Liễu Tiên, thì mỗi ngày đi đi về về hơn hai tiếng đồng hồ, không chỉ lãng phí thời gian mà còn ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Tô Lăng vui vẻ đồng ý. Trong thôn có nhà nghỉ và homestay nông gia, đủ sức chứa hơn hai mươi người.
Nguyễn Ôn Nhã yên tâm, nói rằng họ sẽ đến thôn Thạch Khê vào lúc ba giờ chiều, Tô Lăng còn năm tiếng để chuẩn bị.
Cúp điện thoại xong, Tô Lăng cùng Lận Phong vào phòng tắm tắm rửa, rồi cùng nhau đến ủy ban thôn.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ trong thôn, không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn của người khác.
Phía trước có vài cô gái đi tới, trong đó có một người chính là Trương Thúy Hoa. Cô ta nhìn thấy Tô Lăng liền nũng nịu gọi một tiếng: “Cậu Tô.”
Tô Lăng bình thản gật đầu với cô ta . Lần đầu tiên khi nghe cô ta gọi mình là “Anh Tô”, cậu đã nổi hết da gà, nghe lâu rồi thì cũng trở nên tê liệt. Trương Thúy Hoa là một cô gái nông thôn siêng năng, nhiệt tình và thật thà, tuy hay nhìn cậu với ánh mắt si mê, nhưng sau khi biết cậu đã kết hôn, cô ta cũng biết điều mà giữ khoảng cách.
Nghe thấy cách gọi này, Lận Phong khẽ nhíu mày, lặng lẽ siết tay Tô Lăng, đan chặt mười ngón tay của hai người lại với nhau.
Hành động rõ ràng như vậy khiến Trương Thúy Hoa và mấy cô gái khác đều nhìn thấy. Vô tình chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của anh, mọi người lập tức cúi đầu, vội vàng rời đi.
Tô Lăng dùng vai huých nhẹ Lận Phong, làu bàu: “Biểu cảm nhẹ nhàng một chút, đừng dọa người ta.”
Lận Phong đã sống ở địa vị cao lâu năm, trên người toát ra khí chất nghiêm nghị khiến người khác phải dè chừng. Khi anh nghiêm mặt và ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, thường khiến người ta sợ hãi.
Anh nắm chặt tay Tô Lăng, ngoan ngoãn thu lại khí thế hống hách của mình.
Trong văn phòng ủy ban thôn, trưởng thôn và mấy cán bộ đang mỗi người cầm một tờ báo, vừa đọc tin tức vừa trò chuyện. Thấy Tô Lăng dẫn theo một người đàn ông cao lớn bước vào, tất cả đều nhìn sang.
“Tiểu Tô à, vị này là... bạn của cháu sao?” Trưởng thôn đặt tờ báo xuống, ánh mắt liếc sang tay hai người đang nắm chặt, rồi vuốt chòm râu dê của mình.
“Anh ấy là người yêu của cháu, Lận Phong.” Tô Lăng thoải mái giới thiệu: “Cháu ở trong thôn lâu chưa về, anh ấy lo nên từ thành phố S đến thăm cháu.”
Trưởng thôn với đôi mắt sáng rực nhìn hai người một lượt, cảm khái: “Thời đại thật sự đã khác rồi, các cháu may mắn hơn lão Tô nhiều.”
Tô Lăng hơi ngạc nhiên trong lòng, hóa ra trưởng thôn biết về mối quan hệ giữa ông hai và ông Bạch?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô Lăng, trưởng thôn Kim nhướng mí mắt rủ xuống nói: “Ba chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện giữa hai người họ, làm sao tôi không biết?”
Chỉ là thời đó ai cũng kín đáo, dù có thích nhau cũng không dám thể hiện rõ, nhiều nhất là lén nắm tay, ôm nhau một cái trong chốn riêng tư.
Tô Lăng mỉm cười, dẫn Lận Phong ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, khẽ ho một tiếng nói: “Ông chủ Tề gọi điện cho cháu, nói đoàn phim quay quảng cáo cho trà sẽ đến thôn mình vào lúc ba giờ chiều. Do thời gian gấp gáp, họ muốn ăn ở luôn trong thôn, cháu đến để bàn bạc xem nên sắp xếp thế nào cho hợp lý.”
Từ sau khi con đường mới được xây dựng, trong thôn mở hơn mười homestay và nhà nghỉ nông gia, điều kiện thì mỗi nơi mỗi khác. Để tránh rắc rối và tranh chấp sau này, ủy ban thôn đã nghe theo đề xuất của Tô Lăng, tiến hành quy hoạch và yêu cầu các cơ sở phải có đầy đủ sáu loại giấy tờ hợp pháp, như giấy phép vệ sinh, giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận phòng cháy chữa cháy.
Ngoài ra, ủy ban thôn còn tiến hành đánh giá chất lượng homestay và nhà nghỉ theo cơ sở vật chất, chất lượng dịch vụ và đặc sản ẩm thực, phân chia thành ba cấp độ, quy định khung giá cụ thể để ngăn ngừa việc lừa gạt khách.
Lần này đoàn quay phim đến hơn hai mươi người, một nhà nghỉ chắc chắn không đủ chỗ, ít nhất phải cần năm nhà, mỗi nhà có bốn phòng trở lên, tốt nhất là ở gần nhau để tiện hỗ trợ.
Trưởng thôn lấy ra một tập hồ sơ từ tủ, bên trong là bảng đăng ký của các homestay, ghi chép rõ ràng địa chỉ, số lượng phòng, số người phục vụ, mức giá.
“Cháu tự xem đi, thấy nhà nào hợp thì chọn.” Trưởng thôn Kim đưa tập hồ sơ cho Tô Lăng.
Tô Lăng nhận lấy, kiên nhẫn lật từng trang xem xét, lựa ra năm nhà phù hợp. Mỗi nhà có bốn phòng tiêu chuẩn, có nhà tắm, wifi, điều hòa, lại gần trà sơn, rất hợp với yêu cầu.
Chọn xong chỗ ở, Tô Lăng tiếp tục cùng trưởng thôn và các cán bộ bàn cách duy trì trật tự trong thôn, nhắc nhở dân làng không được quấy rầy công việc quay phim của đoàn.
Lận Phong ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn Tô Lăng trò chuyện với các bô lão. Trên người cậu toát ra sự tự tin và tao nhã, đôi mắt sáng trong như sao, gương mặt tuấn tú hoàn hảo luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông vô cùng rạng rỡ.
Mười phút sau, Tô Lăng và Lận Phong rời khỏi văn phòng ủy ban, thong thả dạo bước về nhà.
Khi đi qua chiếc cầu nhỏ bắc qua con suối, Tô Lăng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lận Phong: “Sao cứ nhìn trộm em mãi thế? Bỗng nhiên phát hiện ra em đẹp trai hơn hả?”
Lận Phong đưa tay nhéo nhẹ má cậu: “Không đẹp bằng anh.”
Tô Lăng nổi giận, lông mày dựng đứng, trợn mắt cảnh cáo.
Lận Phong hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán trơn mịn của cậu: “Rất đẹp.”
Tô Lăng nghiêm mặt lại, chỉ tay chọc vào ngực anh:”Đàn ông không được gọi là đẹp.”
Lận Phong mỉm cười đáp: “Ừm… vậy là xinh.”
Tô Lăng phản ứng cực nhanh, lập tức nhéo một cái vào hông anh, Lận Phong đau đến bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt đen sâu thẳm bỗng rực cháy. Tô Lăng thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ chạy, Lận Phong sải bước đuổi theo.
Hai người một trước một sau chạy vào một khu rừng nhỏ, Lận Phong dang tay ôm lấy Tô Lăng, thuận thế kéo cậu vào lòng.
Tô Lăng ngẩng đầu, vừa định nói gì đó thì một nụ hôn bá đạo đã ập tới, suýt chút nữa khiến cậu nghẹt thở.
“Ưm?” Tô Lăng nắm lấy vạt áo anh, mắt trợn to, tim đập thình thịch, nhưng rất nhanh sau đó, cậu cũng đáp lại nhiệt tình.
Tán lá rậm rạp của khu rừng nhỏ trở thành tấm màn che hoàn hảo, giấu kín bóng hình hai người họ.
Ban đầu Tô Lăng đứng không vững, Lận Phong ôm cậu đi vài bước, để lưng cậu tựa vào thân cây, có điểm tựa, Tô Lăng dần thả lỏng, đưa tay ôm lại anh.
Một cơn gió thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc, ngoài cánh đồng xa xa, người dân đang thu hoạch lúa, tiếng hò gọi lúc gần lúc xa.
Không biết đã qua bao lâu, hai người mới quyến luyến rời khỏi nhau.
Mặt của Lận Phong vùi vào bên cổ của cậu, hơi thở trở nên nặng nề. Tô Lăng ôm chặt lấy anh, ngửa nhẹ đầu, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần, đôi mắt hoa đào ánh lên làn nước mờ mịt, mơ màng nhìn lên bầu trời.
Nếu không phải điều kiện không cho phép thì chắc chắn hai người họ không kìm được mà “đánh trận dã chiến” rồi.
Đúng là muốn mạng người mà!
Tô Lăng lấy lại hơi sức, đẩy đẩy người đàn ông trước mặt ra.
“Đến trưa rồi, phải nhanh về nấu cơm thôi.”
Lận Phong chậm rãi buông cậu ra.
Khi họ về đến nhà, thím Trương đã dọn dẹp sân xong và rời đi. Hai thú cưng nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trên bãi cỏ lúc thì nhào vào nhau cắn đùa, lúc thì đuổi nhau trước sau, chạy khắp sân. Phát hiện chủ nhân về nhà, một mèo một chó liền chạy lại, vây quanh chủ mà xoay vòng vòng.
Lận Phong đứng tránh sang bên, né tránh sự chạm vào của mấy con vật nhỏ.
Tô Lăng không nói gì, cúi xuống vuốt ve Lion, gãi gãi King, chơi đùa một lúc rồi để chúng tự chơi tiếp, còn mình thì cùng Lận Phong bước vào trong nhà.
“Anh ngồi ở phòng khách đợi nhé, để em vào nấu cơm.” Cậu nói với anh.
“Cùng làm.” Lận Phong xắn tay áo sơ mi lên.
“Anh biết nấu ăn à?” Tô Lăng nghi ngờ nhìn anh.
“Không biết.” Lận Phong rất thành thật: “Em có thể dạy anh.”
Tô Lăng gật đầu: “Được thôi.”
Mười phút sau, cậu kiên quyết đuổi người đàn ông ra ngoài, đứng ở cửa bếp, vẻ mặt đầy rối rắm nói: “Anh, ngoan ngoãn ra ngồi phòng khách cho em.”
Bản thân cậu bị ngốc sao, lại đi bảo một tổng tài quen có người hầu hạ, ăn mặc sẵn, nấu ăn không đυ.ng tay, vào bếp giúp đỡ?
Rửa rau thì giật hết lá, gọt khoai thì cả vỏ lẫn thịt đều mất, bảo đi hái hành sau vườn thì hái luôn… một cọng cỏ…
Tóm lại, bảo anh giúp việc gì thì chỉ khiến mọi thứ rối tung lên thôi.
Bị vợ mắng, Lận Phong mặt không biến sắc, vẫn cố chấp đứng ở cửa bếp không chịu đi.
Tô Lăng đang sốt ruột với nồi thức ăn, mặc kệ anh, vội vàng xào nấu.
Lận Phong dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu lắng nhìn chăm chú bóng lưng bận rộn của Tô Lăng, nét mặt cứng rắn dần dần mềm lại, ánh lên vẻ dịu dàng và tình cảm.
Tô Lăng biết Lận Phong đang nhìn mình, nhưng vì bận rộn với nấu ăn nên cậu không để ý. Từ lúc ở văn phòng ủy ban thôn người này đã nhìn mình chằm chằm rồi, như thể mình là một chiếc bánh ngọt luôn hấp dẫn anh vậy.
Chỉ là anh tính cách kín đáo, không nói ra, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn người khác. Người khác chắc đã thấy nổi da gà, nhưng Tô Lăng từ lúc hai người bắt đầu yêu nhau đã quen với cách biểu lộ cảm xúc kiểu này, hoàn toàn không thấy áp lực, mà còn hiểu rõ cảm xúc của anh qua từng ánh nhìn đầy chiếm hữu ấy.
Tô Lăng thuần thục xào xong hai món rau, một đĩa thịt kho tàu, và hầm một nồi canh gà ác.
Hôm qua là canh móng giò, hôm nay là canh gà ác, toàn là món đại bổ. Lận Phong uống một ngụm, nói: “Chiều đi lên trấn mua vài thứ.”
“Ơ?” Tô Lăng nhíu mày: “Kịp không?”
Đoàn quay quảng cáo sẽ đến làng lúc ba giờ chiều, bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, đi lên trấn rồi quay về mất hai tiếng, sợ là không kịp đón tiếp họ.
Lận Phong gắp cho cậu một miếng thịt kho: “Không kịp thì để trưởng thôn tiếp trước.”
Tô Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”
Dù sao mọi thứ cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến lúc người ta tới, dẫn họ đến homestay nhận phòng là xong.
Sau bữa ăn, hai người cùng ra ngoài, lái chiếc xe mới Tô Lăng vừa mua. Chiếc xe sang của Lận Phong đã để trợ lý lái về từ hôm qua rồi.
Đương nhiên xe máy mười máy vạn không thể so với siêu xe trăm vạn, gầm xe thấp, tốc độ cao thì có cảm giác tròng trành. Tô Lăng liên tục rà thắng, cố giữ tốc độ ở mức 50km/h.
Lận Phong ngồi ghế phụ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Ngày mai anh bảo dì Hà qua đây.” Anh nói.
“Không cần đâu, dì ấy qua đây chắc không quen đâu.” Tô Lăng từ chối.
Dì Hà là người giúp việc ở biệt thự Hương Nham Sơn của họ, bà ấy bắt đầu làm việc từ sau khi hai người kết hôn, luôn chu đáo và có trách nhiệm, lo toan việc nhà đâu ra đấy. Có dì giúp đỡ, cuộc sống của Tô Lăng rất thoải mái, tự tại.
Tuy có dì Hà ở thì đỡ phải lo nghĩ, nhưng Tô Lăng ngại là người thân của dì đều sống ở thành phố S, mỗi dịp lễ tết qua lại sẽ rất bất tiện, chi bằng không gọi đến. Hơn nữa, cậu cũng không có ý định sống cả đời ở quê, chẳng qua là hiện tại còn nhiều việc cần giải quyết, nên tạm thời không rời đi.
Lận Phong quay đầu nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo của cậu, trầm giọng nói: “Anh cứ tưởng em không thích mấy chuyện đó.”
Tô Lăng nghĩ lại lời anh, đại khái cũng hiểu “mấy chuyện đó” là ý gì, khóe môi cong lên, cậu khẽ thở dài: “Thì còn cách nào đâu? Cuộc sống ép người mà.”
Quả thật trước đây cậu không thích giao tiếp với người lạ, không thích làm ăn buôn bán, càng không muốn xuất hiện trước công chúng. Nhưng số tiền mấy ngàn vạn mà cậu mang theo, mới vài ngày đã tiêu mất năm sáu trăm vạn, đúng là tiêu quá nhanh. Với tốc độ tiêu tiền như thế thì e là ba bốn trăm vạn còn lại tiêu trong một năm cũng không trụ nổi, nên đành phải cúi đầu vì miếng cơm manh áo, nghĩ cách kiếm tiền.
Lận Phong nói: “...Sao chỉ lấy có một ngàn vạn? Anh cho em thẻ phụ trong đó có một trăm triệu mà.”
Tô Lăng đang đánh lái, rẽ khỏi Lưu Hầu Đình để lên quốc lộ, nghe vậy thì mặt tối sầm lại.
“Em chỉ là một người rảnh rỗi ở nhà, không làm ra tiền, ly hôn mà lấy một ngàn vạn là quá nhiều rồi.” Cậu nói.
Ngón tay Lận Phong gõ nhẹ trên đùi, giọng nhẹ nhàng: “Tập đoàn Lận thị có 10% cổ phần là của em.”
“Két…”
Xe phanh gấp, lốp ma sát dữ dội với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai.
Tô Lăng lập tức tấp xe vào lề, về số N, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không thể tin nổi.
10% cổ phần của tập đoàn Lận thị? Vậy là bao nhiêu?
Hóa ra cậu là một tỷ phú sao?
“Không phải... chuyện này từ bao giờ vậy? Sao em không biết gì cả?” Tô Lăng hỏi.
Là người liên quan trực tiếp mà cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Nắm giữ 10% cổ phần mà chưa từng tham dự một cuộc họp cổ đông nào, nếu hôm nay Lận Phong không nói ra, cậu sẽ vẫn bị giấu trong bóng tối mà không hay biết gì.
Lận Phong đối diện với ánh mắt chất vấn của cậu, không né tránh: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh đã chuyển nhượng 10% trong tổng số 40% cổ phần anh nắm giữ cho em. Hợp đồng chuyển nhượng được kẹp chung với hợp đồng mua nhà, đưa em ký một lượt.”
Tô Lăng ngơ ngác nhìn anh.
Thảo nào lúc mua biệt thự ở Hương Nham Sơn, Lận Phong nhất định đòi ghi tên cậu vào sổ đỏ. Khi đó vì tin tưởng anh, cậu chẳng buồn xem kỹ nội dung hợp đồng, anh bảo ký là ký, kết quả mù mờ mà lại có được 10% cổ phần của tập đoàn Lận thị!
“Anh... anh bị ngốc à?” Tô Lăng vừa tức vừa buồn cười: “Anh chỉ còn lại 30% cổ phần trong tay, không sợ bị cổ đông khác lật đổ, giành quyền điều hành công ty à?”
“Em với anh cộng lại vẫn là 40%.” Lận Phong điềm tĩnh nói.
“Em suýt nữa ly hôn với anh đó!” Tô Lăng nghiến răng.
Lận Phong nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: “Em không nỡ rời xa anh.”
“Đồ tự luyến!” Tô Lăng trừng mắt nhìn anh, rút tay về, vào số, nhấn ga tiếp tục lái xe, nhưng khóe môi lại khó kìm được mà nhếch lên.
Đến siêu thị lớn nhất trấn Liễu Tiên, Tô Lăng đỗ xe, kéo Lận Phong cùng vào, đẩy một chiếc xe đẩy mua sắm, trước tiên đi đến khu hải sản, mua một ít tôm, cua, cá biển và nghêu sò, sau đó vòng sang khu sinh hoạt, bổ sung thêm đồ giặt giũ.
Khi đi ngang qua khu sản phẩm người lớn, Lận Phong đột nhiên đổi hướng bước vào với vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Tô Lăng đẩy xe đẩy đứng bên ngoài: …
Lận Phong đứng trước dãy kệ bαo ©αo sυ, mặt nghiêm túc chọn lựa.
Nhân viên bán hàng thấy anh, cười tươi rói lại hỏi: “Anh cần tôi chọn giúp không?”
Dường như Lận Phong không nghe thấy lời cô ấy nói, cầm lấy một hộp bαo ©αo sυ gói đẹp, rất tự nhiên quay sang hỏi Tô Lăng đang đứng ngoài: “Vị dâu tây được không?”
Tô Lăng lập tức nổi gân xanh trên trán, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống cho rồi!
Nhân viên nhìn người đàn ông cao lớn điển trai, rồi lại nhìn chàng thanh niên dáng cao đẹp trai, nở nụ cười “hiểu rõ mọi chuyện”, rồi tinh tế rút lui.
Tô Lăng đẩy xe lại gần, không khách sáo mà giẫm mạnh lên giày da của anh, còn cố tình nghiến nghiến, nhìn thấy Lận Phong đau đến cau mày, mới nhấc chân ra, cười duyên dáng: “Xin lỗi, em không chú ý, lỡ giẫm trúng anh rồi.”
Lận Phong giãn mày ra, từ kệ lấy xuống size lớn nhất, đủ các loại vị và mẫu mã, mỗi thứ một hộp, rồi thảy hết vào xe đẩy.
Tô Lăng nhìn miệng giật giật: “Hai mươi hộp có hơi nhiều quá không đấy?”
Một hộp có ba cái, hai mươi hộp là... sáu mươi cái!
“Không nhiều.” Lận Phong nói:“Mỗi ngày mười cái, sáu ngày là hết.”
Tô Lăng: ……
Cậu nhớ lại hồi mới cưới, đúng là từng có kỷ lục một ngày mười cái thật…
Cậu bất lực xoa trán, kéo tay anh ra khỏi khu đó. Ở lại lâu thêm chút nữa, cậu sợ tên này sẽ lại lấy thêm mấy món đạo cụ kỳ quặc khác!
Dưới ánh mắt mập mờ của cô thu ngân, Tô Lăng cắn răng thanh toán hết số đồ, rồi nhanh chóng bước ra khỏi siêu thị. Lận Phong ung dung xách hai túi to đi theo sau lưng cậu.
2 giờ 40 chiều, hai người về đến thôn Thạch Khê.
Xe vừa đến đầu thôn thì phát hiện dưới gốc cây đa nơi quảng trường, đang có hơn chục chiếc xe lớn nhỏ đậu ở đó, một nhóm người ăn mặc rực rỡ, rõ ràng là dân từ nơi khác đến, đang tụ tập bàn tán sôi nổi chuyện gì đó.
Tô Lăng tấp xe vào lề, mở cửa bước xuống, đi lại gần thì thấy trưởng thôn và vài cán bộ thôn đang bị người ta vây quanh, cậu liền lên tiếng hỏi: “Trưởng thôn, có chuyện gì vậy? Sao mọi người tụ tập đông thế?”
Trưởng thôn Kim thấy cậu về thì như trút được gánh nặng, nói: “Cháu đến đúng lúc lắm! Vị minh tinh này chê homestay của thôn mình không đủ tiêu chuẩn, không chịu ở lại, đang đòi lên thị trấn thuê khách sạn kìa!”
Đầu dây bên kia là một người phụ nữ, họ Nguyễn, tên Ôn Nhã, là giám đốc kinh doanh của Hiệp hội trà thành phố H. Cô ấy là người liên hệ với công ty quảng cáo và dẫn đoàn làm phim đến thôn Thạch Khê quay quảng cáo. Cô hy vọng Tô Lăng có thể sắp xếp chỗ ở cho tất cả mọi người ngay trong thôn để tiện cho công việc, tiết kiệm thời gian và công sức. Nếu phải ở khách sạn trấn Liễu Tiên, thì mỗi ngày đi đi về về hơn hai tiếng đồng hồ, không chỉ lãng phí thời gian mà còn ảnh hưởng đến tiến độ công việc.
Tô Lăng vui vẻ đồng ý. Trong thôn có nhà nghỉ và homestay nông gia, đủ sức chứa hơn hai mươi người.
Nguyễn Ôn Nhã yên tâm, nói rằng họ sẽ đến thôn Thạch Khê vào lúc ba giờ chiều, Tô Lăng còn năm tiếng để chuẩn bị.
Hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ trong thôn, không tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn của người khác.
Phía trước có vài cô gái đi tới, trong đó có một người chính là Trương Thúy Hoa. Cô ta nhìn thấy Tô Lăng liền nũng nịu gọi một tiếng: “Cậu Tô.”
Tô Lăng bình thản gật đầu với cô ta . Lần đầu tiên khi nghe cô ta gọi mình là “Anh Tô”, cậu đã nổi hết da gà, nghe lâu rồi thì cũng trở nên tê liệt. Trương Thúy Hoa là một cô gái nông thôn siêng năng, nhiệt tình và thật thà, tuy hay nhìn cậu với ánh mắt si mê, nhưng sau khi biết cậu đã kết hôn, cô ta cũng biết điều mà giữ khoảng cách.
Nghe thấy cách gọi này, Lận Phong khẽ nhíu mày, lặng lẽ siết tay Tô Lăng, đan chặt mười ngón tay của hai người lại với nhau.
Tô Lăng dùng vai huých nhẹ Lận Phong, làu bàu: “Biểu cảm nhẹ nhàng một chút, đừng dọa người ta.”
Lận Phong đã sống ở địa vị cao lâu năm, trên người toát ra khí chất nghiêm nghị khiến người khác phải dè chừng. Khi anh nghiêm mặt và ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, thường khiến người ta sợ hãi.
Anh nắm chặt tay Tô Lăng, ngoan ngoãn thu lại khí thế hống hách của mình.
Trong văn phòng ủy ban thôn, trưởng thôn và mấy cán bộ đang mỗi người cầm một tờ báo, vừa đọc tin tức vừa trò chuyện. Thấy Tô Lăng dẫn theo một người đàn ông cao lớn bước vào, tất cả đều nhìn sang.
“Tiểu Tô à, vị này là... bạn của cháu sao?” Trưởng thôn đặt tờ báo xuống, ánh mắt liếc sang tay hai người đang nắm chặt, rồi vuốt chòm râu dê của mình.
Trưởng thôn với đôi mắt sáng rực nhìn hai người một lượt, cảm khái: “Thời đại thật sự đã khác rồi, các cháu may mắn hơn lão Tô nhiều.”
Tô Lăng hơi ngạc nhiên trong lòng, hóa ra trưởng thôn biết về mối quan hệ giữa ông hai và ông Bạch?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô Lăng, trưởng thôn Kim nhướng mí mắt rủ xuống nói: “Ba chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chuyện giữa hai người họ, làm sao tôi không biết?”
Chỉ là thời đó ai cũng kín đáo, dù có thích nhau cũng không dám thể hiện rõ, nhiều nhất là lén nắm tay, ôm nhau một cái trong chốn riêng tư.
Tô Lăng mỉm cười, dẫn Lận Phong ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, khẽ ho một tiếng nói: “Ông chủ Tề gọi điện cho cháu, nói đoàn phim quay quảng cáo cho trà sẽ đến thôn mình vào lúc ba giờ chiều. Do thời gian gấp gáp, họ muốn ăn ở luôn trong thôn, cháu đến để bàn bạc xem nên sắp xếp thế nào cho hợp lý.”
Từ sau khi con đường mới được xây dựng, trong thôn mở hơn mười homestay và nhà nghỉ nông gia, điều kiện thì mỗi nơi mỗi khác. Để tránh rắc rối và tranh chấp sau này, ủy ban thôn đã nghe theo đề xuất của Tô Lăng, tiến hành quy hoạch và yêu cầu các cơ sở phải có đầy đủ sáu loại giấy tờ hợp pháp, như giấy phép vệ sinh, giấy phép kinh doanh, giấy chứng nhận phòng cháy chữa cháy.
Ngoài ra, ủy ban thôn còn tiến hành đánh giá chất lượng homestay và nhà nghỉ theo cơ sở vật chất, chất lượng dịch vụ và đặc sản ẩm thực, phân chia thành ba cấp độ, quy định khung giá cụ thể để ngăn ngừa việc lừa gạt khách.
Lần này đoàn quay phim đến hơn hai mươi người, một nhà nghỉ chắc chắn không đủ chỗ, ít nhất phải cần năm nhà, mỗi nhà có bốn phòng trở lên, tốt nhất là ở gần nhau để tiện hỗ trợ.
Trưởng thôn lấy ra một tập hồ sơ từ tủ, bên trong là bảng đăng ký của các homestay, ghi chép rõ ràng địa chỉ, số lượng phòng, số người phục vụ, mức giá.
“Cháu tự xem đi, thấy nhà nào hợp thì chọn.” Trưởng thôn Kim đưa tập hồ sơ cho Tô Lăng.
Tô Lăng nhận lấy, kiên nhẫn lật từng trang xem xét, lựa ra năm nhà phù hợp. Mỗi nhà có bốn phòng tiêu chuẩn, có nhà tắm, wifi, điều hòa, lại gần trà sơn, rất hợp với yêu cầu.
Chọn xong chỗ ở, Tô Lăng tiếp tục cùng trưởng thôn và các cán bộ bàn cách duy trì trật tự trong thôn, nhắc nhở dân làng không được quấy rầy công việc quay phim của đoàn.
Lận Phong ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn Tô Lăng trò chuyện với các bô lão. Trên người cậu toát ra sự tự tin và tao nhã, đôi mắt sáng trong như sao, gương mặt tuấn tú hoàn hảo luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, trông vô cùng rạng rỡ.
Mười phút sau, Tô Lăng và Lận Phong rời khỏi văn phòng ủy ban, thong thả dạo bước về nhà.
Khi đi qua chiếc cầu nhỏ bắc qua con suối, Tô Lăng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Lận Phong: “Sao cứ nhìn trộm em mãi thế? Bỗng nhiên phát hiện ra em đẹp trai hơn hả?”
Lận Phong đưa tay nhéo nhẹ má cậu: “Không đẹp bằng anh.”
Tô Lăng nổi giận, lông mày dựng đứng, trợn mắt cảnh cáo.
Lận Phong hơi cúi đầu, hôn nhẹ lên trán trơn mịn của cậu: “Rất đẹp.”
Tô Lăng nghiêm mặt lại, chỉ tay chọc vào ngực anh:”Đàn ông không được gọi là đẹp.”
Lận Phong mỉm cười đáp: “Ừm… vậy là xinh.”
Tô Lăng phản ứng cực nhanh, lập tức nhéo một cái vào hông anh, Lận Phong đau đến bật ra một tiếng rên khẽ, đôi mắt đen sâu thẳm bỗng rực cháy. Tô Lăng thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ chạy, Lận Phong sải bước đuổi theo.
Hai người một trước một sau chạy vào một khu rừng nhỏ, Lận Phong dang tay ôm lấy Tô Lăng, thuận thế kéo cậu vào lòng.
Tô Lăng ngẩng đầu, vừa định nói gì đó thì một nụ hôn bá đạo đã ập tới, suýt chút nữa khiến cậu nghẹt thở.
“Ưm?” Tô Lăng nắm lấy vạt áo anh, mắt trợn to, tim đập thình thịch, nhưng rất nhanh sau đó, cậu cũng đáp lại nhiệt tình.
Tán lá rậm rạp của khu rừng nhỏ trở thành tấm màn che hoàn hảo, giấu kín bóng hình hai người họ.
Ban đầu Tô Lăng đứng không vững, Lận Phong ôm cậu đi vài bước, để lưng cậu tựa vào thân cây, có điểm tựa, Tô Lăng dần thả lỏng, đưa tay ôm lại anh.
Một cơn gió thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc, ngoài cánh đồng xa xa, người dân đang thu hoạch lúa, tiếng hò gọi lúc gần lúc xa.
Không biết đã qua bao lâu, hai người mới quyến luyến rời khỏi nhau.
Mặt của Lận Phong vùi vào bên cổ của cậu, hơi thở trở nên nặng nề. Tô Lăng ôm chặt lấy anh, ngửa nhẹ đầu, để lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần, đôi mắt hoa đào ánh lên làn nước mờ mịt, mơ màng nhìn lên bầu trời.
Nếu không phải điều kiện không cho phép thì chắc chắn hai người họ không kìm được mà “đánh trận dã chiến” rồi.
Đúng là muốn mạng người mà!
Tô Lăng lấy lại hơi sức, đẩy đẩy người đàn ông trước mặt ra.
“Đến trưa rồi, phải nhanh về nấu cơm thôi.”
Lận Phong chậm rãi buông cậu ra.
Khi họ về đến nhà, thím Trương đã dọn dẹp sân xong và rời đi. Hai thú cưng nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trên bãi cỏ lúc thì nhào vào nhau cắn đùa, lúc thì đuổi nhau trước sau, chạy khắp sân. Phát hiện chủ nhân về nhà, một mèo một chó liền chạy lại, vây quanh chủ mà xoay vòng vòng.
Lận Phong đứng tránh sang bên, né tránh sự chạm vào của mấy con vật nhỏ.
Tô Lăng không nói gì, cúi xuống vuốt ve Lion, gãi gãi King, chơi đùa một lúc rồi để chúng tự chơi tiếp, còn mình thì cùng Lận Phong bước vào trong nhà.
“Anh ngồi ở phòng khách đợi nhé, để em vào nấu cơm.” Cậu nói với anh.
“Cùng làm.” Lận Phong xắn tay áo sơ mi lên.
“Anh biết nấu ăn à?” Tô Lăng nghi ngờ nhìn anh.
“Không biết.” Lận Phong rất thành thật: “Em có thể dạy anh.”
Tô Lăng gật đầu: “Được thôi.”
Mười phút sau, cậu kiên quyết đuổi người đàn ông ra ngoài, đứng ở cửa bếp, vẻ mặt đầy rối rắm nói: “Anh, ngoan ngoãn ra ngồi phòng khách cho em.”
Bản thân cậu bị ngốc sao, lại đi bảo một tổng tài quen có người hầu hạ, ăn mặc sẵn, nấu ăn không đυ.ng tay, vào bếp giúp đỡ?
Rửa rau thì giật hết lá, gọt khoai thì cả vỏ lẫn thịt đều mất, bảo đi hái hành sau vườn thì hái luôn… một cọng cỏ…
Tóm lại, bảo anh giúp việc gì thì chỉ khiến mọi thứ rối tung lên thôi.
Bị vợ mắng, Lận Phong mặt không biến sắc, vẫn cố chấp đứng ở cửa bếp không chịu đi.
Tô Lăng đang sốt ruột với nồi thức ăn, mặc kệ anh, vội vàng xào nấu.
Lận Phong dựa vào khung cửa, ánh mắt sâu lắng nhìn chăm chú bóng lưng bận rộn của Tô Lăng, nét mặt cứng rắn dần dần mềm lại, ánh lên vẻ dịu dàng và tình cảm.
Tô Lăng biết Lận Phong đang nhìn mình, nhưng vì bận rộn với nấu ăn nên cậu không để ý. Từ lúc ở văn phòng ủy ban thôn người này đã nhìn mình chằm chằm rồi, như thể mình là một chiếc bánh ngọt luôn hấp dẫn anh vậy.
Chỉ là anh tính cách kín đáo, không nói ra, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn người khác. Người khác chắc đã thấy nổi da gà, nhưng Tô Lăng từ lúc hai người bắt đầu yêu nhau đã quen với cách biểu lộ cảm xúc kiểu này, hoàn toàn không thấy áp lực, mà còn hiểu rõ cảm xúc của anh qua từng ánh nhìn đầy chiếm hữu ấy.
Tô Lăng thuần thục xào xong hai món rau, một đĩa thịt kho tàu, và hầm một nồi canh gà ác.
Hôm qua là canh móng giò, hôm nay là canh gà ác, toàn là món đại bổ. Lận Phong uống một ngụm, nói: “Chiều đi lên trấn mua vài thứ.”
“Ơ?” Tô Lăng nhíu mày: “Kịp không?”
Đoàn quay quảng cáo sẽ đến làng lúc ba giờ chiều, bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, đi lên trấn rồi quay về mất hai tiếng, sợ là không kịp đón tiếp họ.
Lận Phong gắp cho cậu một miếng thịt kho: “Không kịp thì để trưởng thôn tiếp trước.”
Tô Lăng suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được.”
Dù sao mọi thứ cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến lúc người ta tới, dẫn họ đến homestay nhận phòng là xong.
Sau bữa ăn, hai người cùng ra ngoài, lái chiếc xe mới Tô Lăng vừa mua. Chiếc xe sang của Lận Phong đã để trợ lý lái về từ hôm qua rồi.
Đương nhiên xe máy mười máy vạn không thể so với siêu xe trăm vạn, gầm xe thấp, tốc độ cao thì có cảm giác tròng trành. Tô Lăng liên tục rà thắng, cố giữ tốc độ ở mức 50km/h.
Lận Phong ngồi ghế phụ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Ngày mai anh bảo dì Hà qua đây.” Anh nói.
“Không cần đâu, dì ấy qua đây chắc không quen đâu.” Tô Lăng từ chối.
Dì Hà là người giúp việc ở biệt thự Hương Nham Sơn của họ, bà ấy bắt đầu làm việc từ sau khi hai người kết hôn, luôn chu đáo và có trách nhiệm, lo toan việc nhà đâu ra đấy. Có dì giúp đỡ, cuộc sống của Tô Lăng rất thoải mái, tự tại.
Tuy có dì Hà ở thì đỡ phải lo nghĩ, nhưng Tô Lăng ngại là người thân của dì đều sống ở thành phố S, mỗi dịp lễ tết qua lại sẽ rất bất tiện, chi bằng không gọi đến. Hơn nữa, cậu cũng không có ý định sống cả đời ở quê, chẳng qua là hiện tại còn nhiều việc cần giải quyết, nên tạm thời không rời đi.
Lận Phong quay đầu nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo của cậu, trầm giọng nói: “Anh cứ tưởng em không thích mấy chuyện đó.”
Tô Lăng nghĩ lại lời anh, đại khái cũng hiểu “mấy chuyện đó” là ý gì, khóe môi cong lên, cậu khẽ thở dài: “Thì còn cách nào đâu? Cuộc sống ép người mà.”
Quả thật trước đây cậu không thích giao tiếp với người lạ, không thích làm ăn buôn bán, càng không muốn xuất hiện trước công chúng. Nhưng số tiền mấy ngàn vạn mà cậu mang theo, mới vài ngày đã tiêu mất năm sáu trăm vạn, đúng là tiêu quá nhanh. Với tốc độ tiêu tiền như thế thì e là ba bốn trăm vạn còn lại tiêu trong một năm cũng không trụ nổi, nên đành phải cúi đầu vì miếng cơm manh áo, nghĩ cách kiếm tiền.
Lận Phong nói: “...Sao chỉ lấy có một ngàn vạn? Anh cho em thẻ phụ trong đó có một trăm triệu mà.”
Tô Lăng đang đánh lái, rẽ khỏi Lưu Hầu Đình để lên quốc lộ, nghe vậy thì mặt tối sầm lại.
“Em chỉ là một người rảnh rỗi ở nhà, không làm ra tiền, ly hôn mà lấy một ngàn vạn là quá nhiều rồi.” Cậu nói.
Ngón tay Lận Phong gõ nhẹ trên đùi, giọng nhẹ nhàng: “Tập đoàn Lận thị có 10% cổ phần là của em.”
“Két…”
Xe phanh gấp, lốp ma sát dữ dội với mặt đường phát ra tiếng rít chói tai.
Tô Lăng lập tức tấp xe vào lề, về số N, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không thể tin nổi.
10% cổ phần của tập đoàn Lận thị? Vậy là bao nhiêu?
Hóa ra cậu là một tỷ phú sao?
“Không phải... chuyện này từ bao giờ vậy? Sao em không biết gì cả?” Tô Lăng hỏi.
Là người liên quan trực tiếp mà cậu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Nắm giữ 10% cổ phần mà chưa từng tham dự một cuộc họp cổ đông nào, nếu hôm nay Lận Phong không nói ra, cậu sẽ vẫn bị giấu trong bóng tối mà không hay biết gì.
Lận Phong đối diện với ánh mắt chất vấn của cậu, không né tránh: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh đã chuyển nhượng 10% trong tổng số 40% cổ phần anh nắm giữ cho em. Hợp đồng chuyển nhượng được kẹp chung với hợp đồng mua nhà, đưa em ký một lượt.”
Tô Lăng ngơ ngác nhìn anh.
Thảo nào lúc mua biệt thự ở Hương Nham Sơn, Lận Phong nhất định đòi ghi tên cậu vào sổ đỏ. Khi đó vì tin tưởng anh, cậu chẳng buồn xem kỹ nội dung hợp đồng, anh bảo ký là ký, kết quả mù mờ mà lại có được 10% cổ phần của tập đoàn Lận thị!
“Anh... anh bị ngốc à?” Tô Lăng vừa tức vừa buồn cười: “Anh chỉ còn lại 30% cổ phần trong tay, không sợ bị cổ đông khác lật đổ, giành quyền điều hành công ty à?”
“Em với anh cộng lại vẫn là 40%.” Lận Phong điềm tĩnh nói.
“Em suýt nữa ly hôn với anh đó!” Tô Lăng nghiến răng.
Lận Phong nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: “Em không nỡ rời xa anh.”
“Đồ tự luyến!” Tô Lăng trừng mắt nhìn anh, rút tay về, vào số, nhấn ga tiếp tục lái xe, nhưng khóe môi lại khó kìm được mà nhếch lên.
Đến siêu thị lớn nhất trấn Liễu Tiên, Tô Lăng đỗ xe, kéo Lận Phong cùng vào, đẩy một chiếc xe đẩy mua sắm, trước tiên đi đến khu hải sản, mua một ít tôm, cua, cá biển và nghêu sò, sau đó vòng sang khu sinh hoạt, bổ sung thêm đồ giặt giũ.
Khi đi ngang qua khu sản phẩm người lớn, Lận Phong đột nhiên đổi hướng bước vào với vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Tô Lăng đẩy xe đẩy đứng bên ngoài: …
Lận Phong đứng trước dãy kệ bαo ©αo sυ, mặt nghiêm túc chọn lựa.
Nhân viên bán hàng thấy anh, cười tươi rói lại hỏi: “Anh cần tôi chọn giúp không?”
Dường như Lận Phong không nghe thấy lời cô ấy nói, cầm lấy một hộp bαo ©αo sυ gói đẹp, rất tự nhiên quay sang hỏi Tô Lăng đang đứng ngoài: “Vị dâu tây được không?”
Tô Lăng lập tức nổi gân xanh trên trán, chỉ muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống cho rồi!
Nhân viên nhìn người đàn ông cao lớn điển trai, rồi lại nhìn chàng thanh niên dáng cao đẹp trai, nở nụ cười “hiểu rõ mọi chuyện”, rồi tinh tế rút lui.
Tô Lăng đẩy xe lại gần, không khách sáo mà giẫm mạnh lên giày da của anh, còn cố tình nghiến nghiến, nhìn thấy Lận Phong đau đến cau mày, mới nhấc chân ra, cười duyên dáng: “Xin lỗi, em không chú ý, lỡ giẫm trúng anh rồi.”
Lận Phong giãn mày ra, từ kệ lấy xuống size lớn nhất, đủ các loại vị và mẫu mã, mỗi thứ một hộp, rồi thảy hết vào xe đẩy.
Tô Lăng nhìn miệng giật giật: “Hai mươi hộp có hơi nhiều quá không đấy?”
Một hộp có ba cái, hai mươi hộp là... sáu mươi cái!
“Không nhiều.” Lận Phong nói:“Mỗi ngày mười cái, sáu ngày là hết.”
Tô Lăng: ……
Cậu nhớ lại hồi mới cưới, đúng là từng có kỷ lục một ngày mười cái thật…
Cậu bất lực xoa trán, kéo tay anh ra khỏi khu đó. Ở lại lâu thêm chút nữa, cậu sợ tên này sẽ lại lấy thêm mấy món đạo cụ kỳ quặc khác!
Dưới ánh mắt mập mờ của cô thu ngân, Tô Lăng cắn răng thanh toán hết số đồ, rồi nhanh chóng bước ra khỏi siêu thị. Lận Phong ung dung xách hai túi to đi theo sau lưng cậu.
2 giờ 40 chiều, hai người về đến thôn Thạch Khê.
Xe vừa đến đầu thôn thì phát hiện dưới gốc cây đa nơi quảng trường, đang có hơn chục chiếc xe lớn nhỏ đậu ở đó, một nhóm người ăn mặc rực rỡ, rõ ràng là dân từ nơi khác đến, đang tụ tập bàn tán sôi nổi chuyện gì đó.
Tô Lăng tấp xe vào lề, mở cửa bước xuống, đi lại gần thì thấy trưởng thôn và vài cán bộ thôn đang bị người ta vây quanh, cậu liền lên tiếng hỏi: “Trưởng thôn, có chuyện gì vậy? Sao mọi người tụ tập đông thế?”
Trưởng thôn Kim thấy cậu về thì như trút được gánh nặng, nói: “Cháu đến đúng lúc lắm! Vị minh tinh này chê homestay của thôn mình không đủ tiêu chuẩn, không chịu ở lại, đang đòi lên thị trấn thuê khách sạn kìa!”
8
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
