TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32: Livestream cùng chồng – Cùng nhau làm việc đồng áng

Sáng sớm, Tô Lăng tỉnh lại trong lòng Lận Phong.

Cậu mơ màng nhìn người đàn ông tuấn tú gần ngay trước mắt, chiếc cằm lún phún râu tạo thêm vẻ quyến rũ trưởng thành, Tô Lăng không kìm được mà rướn người, nhẹ nhàng hôn một cái.

Tô Lăng rất thích gương mặt của Lận Phong, ngũ quan sâu sắc, rõ nét, góc cạnh rõ ràng, là hình mẫu hoàn hảo cho vẽ ký họa.

Ngoài khuôn mặt, Tô Lăng càng thích cơ thể anh hơn.

Lận Phong thường xuyên tập gym, cơ bắp cân đối, đường nét rõ ràng, đặc biệt là đường nhân ngư, đẹp đẽ và quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.

Nhân lúc anh còn đang ngủ, Tô Lăng lén sờ một cái.

Một cái không đủ, lại sờ thêm hai cái.

Sau đó mở rộng phạm vi, từ trên xuống dưới, từng chút một mà "phóng túng".

“Ưm…”

Người đàn ông trong giấc mộng khẽ rên một tiếng, từ từ tỉnh dậy, hàng lông mi dài khẽ run, chậm rãi mở mắt, cảm nhận được bàn tay không an phận kia, anh hơi xoay người, vươn tay ôm người kia chặt hơn.

Tô Lăng nửa nằm trên ngực anh, khẽ bật cười.

"Anh tỉnh rồi à?"

Lận Phong đáp lại bằng cách nắm cằm cậu, bá đạo hôn lên môi cậu một cái.

"Ưm ưm!"

Tô Lăng có bệnh sạch sẽ, khẽ lắc đầu.

Sáng sớm chưa đánh răng rửa mặt mà đã hôn, thực sự ổn chứ?

Nhưng rất nhanh sau đó, dưới sự tấn công mãnh liệt của Lận Phong, dần dần cậu đã bị cuốn theo, không thể tự thoát ra được.

Nhiệt độ tăng dần, nụ hôn của hai người càng lúc càng không giữ ý.

Sau một nụ hôn sâu, Tô Lăng lùi lại, liếʍ nhẹ đôi môi đang đỏ mọng, thở hổn hển nói: "Không được... hôm nay còn nhiều việc phải làm lắm..."

Đã hơn bốn tháng rồi không thân mật, cơ thể nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ một chút thôi là bùng lên, ban đầu cậu chỉ muốn tranh thủ lúc đối phương ngủ để "ăn vụng" chút đỉnh, ai ngờ lại đánh thức một con sói đói, phản ứng còn dữ dội hơn cậu!

Chẳng phải cậu chỉ sờ “hàng to” đang ngủ say đó thôi sao, vậy mà Lận Phong lại tấn công hai điểm yếu chí mạng của cậu, trước sau phối hợp, suýt nữa khiến cậu mềm lòng, nhường quyền chủ động cho “hàng to” đó.

Lận Phong cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh của cậu hai cái, để lại dấu vết nhợt nhạt.

“Là em tự châm lửa trước.” Anh lười biếng, khàn giọng nói.

Tô Lăng “ưm” một tiếng, những ngón tay thon dài loạn xạ cào sau lưng anh.

"Đủ rồi, đủ rồi! Không... không có bao..."

Cuối cùng cũng tìm được lý do thích hợp, thành công dập tắt ngọn lửa du͙© vọиɠ này của anh.

Cuối cùng, Lận Phong cũng dừng lại, dịu dàng hôn lên giữa chân mày cậu.

Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm, cắn lại vai anh như trả đũa.

Hai người dây dưa hơn nửa tiếng rồi mới nũng nịu rời giường. Tô Lăng vuốt lại mái tóc rối, mình trần đi vào phòng tắm, nhìn thấy gương mặt mang vẻ “chưa được thỏa mãn” của chính mình trong gương, cậu khẽ chửi một câu, làm lơ dấu hôn trên ngực rồi đánh răng rửa mặt.

Lận Phong mang theo áo ngủ vào phòng tắm, khoác lên cho cậu.

"Đừng để cảm lạnh."

Tô Lăng ngậm bàn chải đánh răng, gật đầu qua loa.

Trong phòng ngủ đã mở điều hòa, nhiệt độ rất dễ chịu, chẳng lạnh chút nào.

Cậu đánh răng rửa mặt xong, lấy một bàn chải mới từ tủ cho Lận Phong dùng.

Lận Phong đặt bàn chải lên bồn rửa, trước tiên dùng dao cạo râu xử lý phần râu lún phún.

Tô Lăng rửa mặt xong liền nhường phòng tắm cho Lận Phong, cậu lấy áo thun ngắn tay và quần jeans bình thường ở trong tủ mặc vào, rồi buộc mái tóc xoăn dài ngang vai thành đuôi ngựa, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Lận Phong vừa từ nước L trở về thôn Thạch Khê, mang theo hành lý có sẵn quần áo, chọn mặc một chiếc sơ mi dài tay để che vết sẹo dữ tợn trên cánh tay.

Công ty không thể thiếu người điều hành lâu dài, chiều hôm qua Lận Phong đã cho Hứa Quân Trác và Triển Dương quay về thành phố S, giờ trong nhà họ Tô chỉ còn lại hai người và hai thú cưng.

Tô Lăng vào bếp làm bữa sáng, Lận Phong ngồi ở phòng khách dùng điện thoại xử lý công việc.

Lion ăn xong hạt, lững thững bước ra khỏi phòng ăn, thấy người đàn ông lạ mới đến hôm qua đang ngồi trên ghế gỗ đỏ vốn là chỗ nó thường ngồi, nó bất mãn kêu "meo meo", nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, giơ chân khều tay người kia.

Cơ thể Lận Phong cứng đờ, suýt nữa làm rơi điện thoại, cúi đầu lạnh lùng đối mặt với con mèo mướp kia.

Cảm nhận được địch ý, mèo mướp cong lưng lên, khẽ kêu "meo meo!"

Tên hai chân này định làm gì? Muốn đánh nhau à?

Lận Phong không hiểu ngôn ngữ cơ thể của động vật nhỏ, đối diện với con mèo mướp này, anh vô thức toát ra khí thế mạnh mẽ, ánh mắt lạnh như dao.

Có lẽ vì khí thế quá mạnh mẽ nên con mèo mướp đã chùn bước, cuối cùng nó bỏ chạy khỏi bàn trà, lắc mông quay về phòng ăn gọi tiếp viện.

Nhìn cái dáng hoảng hốt bỏ chạy của con mèo nhỏ, Lận Phong khẽ hừ một tiếng khinh thường, tiếp tục xem điện thoại.

Lion bị mất mặt liền đi tìm King cầu cứu. King vẫn đang ăn pate, hoàn toàn lơ tiếng "meo meo" của mèo mướp. Ăn là trên hết, không ai có thể ngăn nó ăn.

Gọi mãi không được viện trợ, mèo mướp bèn giơ móng vuốt sắc bén ra, cào mông chú chó con.

“Gâu ~~”

King đau điếng, quay đầu định cắn Lion, Lion nhanh nhẹn tránh được, chạy thẳng vào bếp.

Tô Lăng đang nấu sữa và làm sandwich thì một mèo một chó chạy vào gây náo loạn, cậu khẽ trách: “Không được chơi trong bếp.”

Dường như King nghe hiểu lời chủ nhân, nó do dự một chút rồi rời khỏi bếp. Lion thì uốn éo cái eo đi đến bên chân chủ, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Meo~~~”

Tô Lăng cúi đầu nhìn nó. “Không phải vừa ăn xong sao? Còn đói à?”

“Meo~~~” Có người xấu, cướp ghế của nó!

“Meo!” Có đồ ngon rồi! Lion lập tức chuyển hướng sự chú ý, vui vẻ ngậm lấy cá khô chạy mất.

Tô Lăng lắc đầu, rửa tay rồi tiếp tục làm bữa sáng.

Vừa đập một quả trứng vào chảo thì chuông cổng ngoài sân vang lên. Tô Lăng cầm xẻng chiên trứng, hướng ra cửa bếp gọi: “Lận Phong, giúp em mở cửa với, chắc là thím Trương đến dọn dẹp đấy.”

Lận Phong đáp một tiếng, cất điện thoại rồi đi ra ngoài mở cửa.

Thời gian này là mùa vụ bận rộn, thím Trương xin nghỉ ba ngày để gặt lúa ngoài ruộng, sáng nay mới quay lại làm việc.

Nghe nói người yêu của Tiểu Tô đã đến, lại còn là một người đàn ông lái xe sang, dân làng đã bàn tán xôn xao ở khắp mọi nơi.

Chuyện đàn ông lấy đàn ông, ở thành phố thì không lạ nhưng ở vùng quê vẫn coi trọng chuyện nối dõi, nên điều này khá hiếm.

Chỉ là Tiểu Tô vừa đẹp trai vừa tốt tính, đến thôn lại quyên tiền làm đường, chỉnh đốn đồi chè, livestream bán nông sản, hết lòng vì thôn Thạch Khê, giúp dân làm ăn có lời, nên có được sự tín nhiệm của bà con. Biết cậu là người đồng tính, dân làng cũng không phản đối gì, nếu đổi là người khác, có lẽ đã bị dị nghị và kỳ thị từ lâu rồi.

Thím Trương nhấn chuông vài lần, đợi Tiểu Tô ra mở cửa.

Không ngờ người mở cửa lại là một người đàn ông cao lớn xa lạ.

“Hả?” Thím Trương giật mình, phản ứng đầu tiên của bà ấy là nhà Tiểu Tô bị trộm, phản ứng thứ hai là người đàn ông này đẹp trai, khí chất bất phàm, chẳng hợp với dáng vẻ kẻ trộm chút nào. Đến phản ứng thứ ba mới nhớ ra đây chính là người yêu của Tiểu Tô.

“Chào… chào cậu…” Dưới ánh mắt lạnh nhạt của đối phương, thím Trương hồi hộp chào hỏi.

“Chào thím.” Lận Phong mở cửa, lui sang bên, mời thím Trương vào nhà.

Thím Trương hơi run bước qua ngưỡng cửa. Bà ấy cũng không hiểu sao mình lại căng thẳng như vậy, sống hơn bốn mươi năm, có loại người nào mà bà ấy chưa gặp cơ chứ?

Thế mà khi đứng trước chàng trai trẻ này bà ấy lại cảm nhận được áp lực vô hình.

Áp lực này không phải do đối phương cố ý tạo ra, mà là khí chất uy nghiêm tự nhiên do đã quen với việc ở vị trí cao quá lâu.

Tô Lăng kẹp trứng rán vào bánh mì nướng, thêm rau sống, thịt xông khói, phô mai, rắc tiêu, cắt thành hình tam giác, bày ra đĩa.

Cậu bưng bữa sáng ra bàn ăn, nghe thấy tiếng động từ phòng khách thì tháo tạp dề, bước ra.

“Thím Trương đến rồi ạ?” Cậu mỉm cười chào hỏi. “Việc nhà thím xử lý xong chưa?”

Thấy Tô Lăng, tâm trạng căng thẳng của thím Trương lập tức dịu lại, gương mặt tròn trĩnh nở nụ cười, đôi mắt híp lại thành một đường.

“Hôm qua đã gặt xong lúa rồi, còn lại chỉ là phơi thóc, bắt cá ruộng. Chồng thím với con dâu lo được, thím không ra phụ nữa.”

Lận Phong từ ngoài bước vào phòng khách, Tô Lăng tiến lên nắm tay anh, giới thiệu với dì Trương: “Đây là chồng của cháu, Lận Phong, sau này sẽ thường xuyên ở lại đây.”

“Chà, chà, ngài Lận đúng là đẹp trai, rất xứng với Tiểu Tô đấy!” Thím Trương khen ngợi.

Tô Lăng mím môi cười, thân thiết kéo Lận Phong vào bàn ăn: “Chúng cháu ăn sáng trước đã.”

“Cứ tự nhiên, không cần để ý đến dì.” Thím Trương xắn tay áo bắt đầu làm việc.

Mèo và chó thường chơi đùa trong phòng khách, dưới ghế gỗ đỏ luôn có đồ chơi. Thím Trương cúi người nhặt mấy quả bóng nhỏ và cây đũa mèo ra, đột nhiên phát hiện dưới ghế còn có một cái bàn giặt liền tò mò cầm lên.

“Ủa? Bàn giặt đồ sao lại để ở đây?” Bà ấy gọi với vào phòng ăn: “Tiểu Tô, cái bàn giặt đồ này mới mua hả? Để thím mang lên phòng tắm trên lầu hay ra sân sau để giặt đồ?”

Lận Phong nghe đến chữ "bàn giặt", lưng lập tức cứng đờ, sắc mặt thay đổi đầy khó đoán.

Tô Lăng chớp chớp mắt, khóe miệng không kiềm được cong lên: “Ừm... thím để ở góc phòng khách đi, tạm thời chưa cần dùng, khi nào cần thì hãy nói sau.”

“Vậy thím để ở đây nha.” Thím Trương không nghi ngờ gì, dựng cái bàn giặt vào góc tường.

Lận Phong cau mày, sải bước đi vào bàn ăn.

Tô Lăng thong thả bước vào theo, rửa tay xong thì ngồi xuống bên bàn bát tiên, uống một ngụm sữa ấm, nhìn Lận Phong rút khăn giấy lau tay đã rửa sạch.

“Chiêu khổ nhục kế dùng cũng khá lắm.” Tô Lăng đoán: “Có phải là học trưởng Mạnh bày cho anh không?”

Hồi đại học, học trưởng Mạnh là bạn cùng phòng của Lận Phong. Nhờ anh ấy xúi giục mà cậu và Lận Phong mới thành đôi.

Tính ra, anh ấy là người mai mối cho họ.

“…Ừ.” Lận Phong không phủ nhận, cầm sandwich lên cắn một miếng.

Khi ánh mắt cậu lướt qua tai anh trong lòng Tô Lăng lại bật cười. Mỗi khi Lận Phong lúng túng, anh sẽ giữ vẻ mặt lạnh tanh khiến người khác không đoán được suy nghĩ, nhưng đôi tai đỏ ửng thường hay tiết lộ cảm xúc thật của anh.

Lúc này, đôi tai ấy đỏ lên thấy rõ bằng mắt thường, Tô Lăng nhướng mày, không vạch trần.

Ăn sáng xong, dọn dẹp bát đũa, Tô Lăng đội nón lá, cầm dụng cụ chuyên phơi lúa là cây cào gỗ đi ra sân bóng rổ ngoài sân.

Thợ gặt là người giỏi, chỉ trong một ngày đã gặt xong lúa, đập lúa và chất thành đống ở sân bóng, giờ Tô Lăng chỉ cần phơi lúa là được. Tất nhiên, nếu gặp ngày mưa hay âm u thì phải đem vào rổ, phủ bạt nilon lên để tránh ẩm.

Lận Phong đâu nỡ để cậu làm một mình, vị tổng tài cao cao tại thượng lại một lần nữa hạ mình, đội nón lá, cầm cây cào gỗ, cùng Tô Lăng phơi lúa.

Một con ong nhỏ bằng bàn tay lơ lửng trên không, đôi mắt lấp lánh, bay lượn quanh Tô Lăng.

“Em định livestream à?” Lận Phong nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, hôm qua livestream bị ngắt, em đã hứa lần sau sẽ bù lại.” Tô Lăng mở trang chủ S·K, kết nối vào phòng livestream, ngay lập tức, hình ảnh của anh xuất hiện trong buổi phát sóng.

“Anh có ngại không?” Tô Lăng hỏi anh.

“…Không ngại.” Lận Phong mặt lạnh trả lời.

Tô Lăng nghe ra giọng nghiến răng nghiến lợi trong câu nói ấy, nhìn dáng vẻ miệng nói không mà lòng không chịu của anh, cậu cảm thấy thật đáng yêu.

Livestream chưa đầy mười phút, người xem đã ùn ùn kéo đến, bình luận bay lên như tuyết rơi, đủ loại quà tặng phiên bản nhỏ Q của khủng long hoạt hình nhảy múa khắp nơi.

[ Aaaa ~ Cuối cùng cũng đợi được rồi! Anh đẹp trai ơi, em yêu anh ~~~ ]

[Tôi tưởng phải đợi mười ngày nửa tháng nữa mới được xem, không ngờ hôm nay đã có rồi! Vui quá trời ~ Anh đúng là chu đáo quá! o(^@^)o]

[Liếʍ màn hình, liếʍ màn hình, liếʍ màn hình…]

[Ờm… hỏi nhỏ cái, có ai thấy được chồng của anh đẹp trai không? ]

[Cũng mong đợi quá ~~ ]

[Làm sao đây? Tôi thấy hạnh phúc quá! Cảnh hôm qua như mơ luôn ấy, muốn xem lại quá đi!]

[Nè nè, mấy bạn lầu trước ơi, dừng lại đi ~ Chúng là những đứa trẻ trong sáng, không được nói chuyện mờ ám đâu nha!]

[Tôi trưởng thành rồi! Em được quyền! ]

[Xem bao nhiêu livestream rồi, chưa từng thấy chủ phòng nào dám công khai thẳng thắn như anh đẹp trai thế này, thật là dũng cảm đáng khâm phục! ]

[Hôm nay anh định livestream gì vậy? Ủa ủa ủa? Lúa gặt xong hết rồi sao? Hu hu hu ~ Sao lại nhảy thẳng đến đoạn phơi lúa mất rồi.]

[Đúng đó, tiếc quá, ban đầu còn muốn xem cảnh gặt lúa nữa cơ ~ ]

[Tôi thấy phơi lúa cũng thú vị mà, chờ chút… có phải tôi bị hoa mắt rồi không, có người lạ bên cạnh thì phải? (⊙⊙)]

[Tôi cũng thấy +1]

[(*/ω*) Tự nhiên mong chờ livestream này dữ luôn ~]



Hôm qua Hạng Giai viết cả đống kế hoạch, thức đến một giờ sáng, hôm nay hai con mắt đã như gấu trúc nhưng vẫn phải đi làm. Như thường lệ, cô ấy vào trang chủ của Tô Lăng, bất ngờ phát hiện đang livestream, tinh thần liền bừng tỉnh, như được tiêm doping, phóng to màn hình và hào hứng tặng quà.

Đột nhiên, cô ấy nhìn thấy ở góc trái dưới màn hình có một người đàn ông cao lớn, đội nón lá, cầm cây cào gỗ, vụng về san bằng đống lúa.

Anh là…

Hạng Giai không dám tin vào mắt mình, sững sờ đến mức mắt suýt rớt ra ngoài.

Lận tổng: ????

Đang làm nông ???!!!

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.