TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29: Cùng ngủ bù một giấc - Nghi ngờ chồng cậu đang nghiên cứu việc sinh con giữa nam với nam

Phản ứng của Hứa Quân Trác rất nhanh chóng.

Anh ta lập tức bò dậy khỏi mặt đất, quỳ xuống trong tư thế xin lỗi tiêu chuẩn, miệng mở ra, không ngừng nói: “Lận phu nhân, thật sự xin lỗi! Rạng sáng ba tháng trước, tổng giám đốc Lận gặp tai nạn xe và được đưa vào phòng phẫu thuật. Để giữ kín tin tức, tôi đã tắt điện thoại của tổng giám đốc nên mới cúp máy khi cậu gọi, dẫn đến hiểu lầm giữa hai người. Sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên tổng giám đốc làm là gọi cho cậu nhưng lúc đó điện thoại của cậu lại tắt máy. Tổng giám đốc vô cùng lo lắng, bất chấp thương tích lập tức thuê máy bay riêng bay xuyên đêm về nước. Khi đến biệt thự tìm cậu thì cậu đã rời đi, không rõ tung tích. Suốt thời gian qua vì tìm cậu mà mỗi ngày tổng giám đốc chỉ ngủ ba bốn tiếng, sức khỏe gần như kiệt quệ. Hôm qua vừa nhận được tin tức về cậu, anh ấy lập tức đi suốt đêm chỉ để được gặp cậu sớm nhất! Mọi lỗi lầm đều là của tôi, xin cậu đừng trách tổng giám đốc!”

Nói một tràng như pháo nổ xong, anh ta không dám nhìn mặt của tổng giám đốc Lận và phu nhân, liền kéo nhẹ vạt áo của Triển Dương.

Lúc này Triển Dương mới hoàn hồn sau cơn sốc, nghiêm túc nói: “Tôi có thể làm chứng, những gì Vân Trác nói đều là sự thật! Rạng sáng hôm đó tôi cũng có mặt, chính tôi đã đề nghị cậu ấy tắt máy. Tôi cũng có lỗi, mong phu nhân tha thứ!”

Phòng khách bỗng trở nên yên lặng…

“Gâu gâu ~”

“Meo~”

Hai con thú cưng nhảy vào ngưỡng cửa, vui vẻ chạy về phía chủ nhân, Hứa Quân Trác và Triển Dương rất ăn ý, mỗi người ôm một con thú, lặng lẽ lùi lại, cung kính đóng cửa phòng khách.

“Rầm–”

Cánh cửa khép lại, thế giới yên ắng.

Trong phòng khách, Tô Lăng ngồi xổm trên ghế gỗ lim, Lận Phong đang quỳ trên tấm ván giặt, hai người nhìn nhau, ánh mắt chan chứa đầy cảm xúc.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Tô Lăng cũng tiêu hóa hết lời Hứa Quân Trác nói, trong mắt hiện lên ánh lệ, đưa tay lên, đầu ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào má Lận Phong.

Vừa rồi không để ý, giờ nhìn kỹ mới thấy Lận Phong đã gầy đi nhiều.

“… Tôi… không biết…” Tô Lăng thì thầm. Đêm hôm đó, cậu bị sốt đến khó chịu, gọi cho Lận Phong không được nên mọi cảm xúc tiêu cực bùng phát, nghĩ lại sự lạnh nhạt của anh suốt một năm qua, khiến cậu rơi vào tuyệt vọng, bản năng trỗi dậy ý thức tự bảo vệ.

Vì đã từng yêu nên không muốn hận đối phương do đó ly hôn trở thành sự lựa chọn tốt nhất. Đúng lúc di chúc của ông hai để lại mở ra cho cậu một con đường lui, cậu không hề do dự để lại đơn ly hôn và trốn về vùng quê.

Giờ biết được sự thật, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Tô Lăng vuốt qua trán anh, sờ trúng một vết sẹo. Vết sẹo còn mới, gần sát chân tóc, ẩn dưới mái tóc mái dài, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.

“Có đau không?” Cậu khẽ hỏi.

“Không đau.” Lận Phong nhẹ nhàng đáp.

“Còn chỗ nào bị thương nữa không?” Tô Lăng đưa tay lần xuống, sờ loạn trên l*иg ngực cường tráng của anh.

Lận Phong thở dồn dập, lập tức nắm lấy tay cậu.

“Không ở trên người.” Anh nói.

“Thế ở đâu?” Tô Lăng hơi sốt ruột hỏi.

Lận Phong buông tay cậu ra, từ từ xắn tay áo trái, lộ ra một vết sẹo dài quấn quanh bắp tay: “Gãy xương thôi, giờ đã lành rồi.”

Anh nói nhẹ bẫng, Tô Lăng run rẩy sờ lên vết sẹo dữ tợn dài đến hai mươi phân đó, nước mắt không kìm được rơi lã chã.

Lận Phong đưa tay lau nước mắt cho cậu, giọng khàn khàn dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc nữa.”

Tô Lăng xấu hổ quay mặt đi, lau nước mắt mấy cái, hít hít mũi, rồi vươn tay kéo cậu: “Anh… đứng lên đi.”

Không biết ai bày ra cái trò ngu ngốc này, bắt người ta quỳ trên tấm ván giặt? Với cái đầu cá vàng của cậu, chắc chắn không thể tự nghĩ ra được chiêu khổ nhục kế này!

“Em còn chưa tha thứ cho anh.” Lận Phong vẫn quỳ im không nhúc nhích.

Tô Lăng mắt đỏ hoe trừng anh.

“Em còn muốn ly hôn với anh.” Giọng của Lận Phong trầm xuống, xen lẫn chút ấm ức.

Tô Lăng mím môi, nhìn người đàn ông to xác trước mặt đang bày ra vẻ mặt làm nũng, không nhịn được đưa móng vuốt ác ma lên xoa loạn mái tóc anh, vò rối cả đầu tóc.

“Mau đứng dậy đi! Nếu còn muốn em đuổi anh ra ngoài, thì cứ tiếp tục quỳ đi.”

Lận Phong im lặng đứng dậy.

Tô Lăng cũng bật dậy khỏi ghế, kéo tay áo anh, đi về phía sau bình phong: “Qua đây.”

Lận Phong theo cậu bước lên cầu thang gỗ đi lên đến tầng hai. Tô Lăng mở cửa phòng mình, bước vào trong, không chút kiêng dè cởϊ áσ trên người, để lộ nửa thân trên trắng trẻo. Cậu nghiêng đầu nhìn thấy Lận Phong vẫn đứng ngoài cửa chưa vào, nhíu mày nói: “Vào đi, lên giường nằm.”

Lận Phong: …

Tô Lăng ném áo vào giỏ trong phòng tắm, kéo khóa quần xuống, Lận Phong đứng cạnh giường, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn đường cong cơ thể cậu.

Tô Lăng không chịu nổi cái kiểu trầm mặc của anh, trực tiếp hành động, đẩy anh ngã xuống giường, tháo giày da trên chân anh rồi ném ra ngoài cửa, tiếp theo định cởi thắt lưng của anh.

Lận Phong vội vàng giữ tay cậu lại, thở dốc, ánh mắt như muốn bốc lửa.

Bàn tay Tô Lăng vô tình ấn trúng nơi nào đó của anh, cảm nhận được độ cứng, cậu ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, khinh bỉ nói: “Anh đang nghĩ cái gì đấy? Không phải nói cả đêm chưa ngủ sao? Vậy thì, ngủ ngay cho em!”

Lúc này Lận Phong mới phối hợp cởϊ qυầи, cởϊ áσ sơ mi, để lộ thân hình rắn rỏi, lên giường liếc thấy một con gấu nâu to tướng, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Tô Lăng đưa ánh mắt đánh giá, dừng lại vài giây trên phần cơ bắp hoàn mỹ của anh.

“Anh ngủ đi, em thay đồ cái đã.”

Hôm nay vì ra đồng làm việc nên cậu mặc đồ rẻ mua ở thị trấn, giờ công việc không làm nữa, thì thay lại đồ thường ngày.

Lận Phong nằm vào chăn lụa, nhích nhích người, âm thầm đẩy con gấu nâu sang một bên. Con gấu bị đẩy mạnh quá, “bụp” một tiếng rơi khỏi giường.

Tô Lăng vừa mặc xong áo sơ mi lụa, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại nhìn, thấy con gấu nâu đã theo cậu ba tháng nằm thảm hại dưới đất, còn thủ phạm thì nằm im trong chăn như không có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt tuấn tú vô cảm.

Khóe miệng giật nhẹ, Tô Lăng vừa cài nút áo vừa hỏi: “Hai người kia là trợ lý của anh?”

“Ừ.” Lận Phong dụi đầu vào gối mềm.

“Phòng khách có phòng trống, bảo họ lên đó ngủ một giấc đi.” Tô Lăng vừa nói vừa cầm quần lên, ngồi mép giường mặc vào.

“… Em đi đâu?” Lận Phong chăm chú nhìn cậu.

“Em thuê người gặt lúa, phải xuống trông chừng.” Tô Lăng đáp.

Lận Phong ngồi dậy, lại gần cậu, cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, cằm đặt trên vai cậu, môi ghé sát tai thì thầm: “Đừng đi, ngủ với anh.”

Tô Lăng thở không đều, tim đập dồn dập.

Đã ba bốn tháng không thân mật, nói không nhớ thì là nói dối. Bây giờ hai người gần sát nhau thế này, du͙© vọиɠ bị kìm nén lập tức trỗi dậy, cơ thể bắt đầu nóng ran.

Tuy nhiên, lý trí nói với cậu rằng không thể. Trước khi mọi chuyện được làm rõ, cậu không muốn lên giường.

“Anh ngủ trước đi, em xuống đưa trợ lý anh qua phòng trống.” Tô Lăng nhẹ nhàng giãy khỏi vòng tay anh, kéo nhanh quần lên, không quay đầu mà rời khỏi phòng.

Lận Phong nằm lại trên giường vùi mặt vào chiếc gối mềm, hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương quen thuộc của người yêu.

Hứa Quân Trác và Triển Dương được Tô Lăng dẫn lên lầu, tới phòng khách phía tây.

“Chỉ có một giường, hai người cố gắng nằm chen nhau.” Tô Lăng nói.

“Cảm ơn phu nhân!” Cả hai đồng thanh cung kính.

Nghe hai chữ “phu nhân”, da đầu Tô Lăng cảm thấy tê rần, cố giữ nụ cười lịch sự đáp: “Không cần gọi tôi là phu nhân, cứ gọi là Tô Lăng được rồi.”

“Cảm ơn Tô… Tô tiên sinh.” Hứa Quân Trác đổi lời. Anh ta đâu dám liều mạng gọi tên "phu nhân" trước mặt tổng giám đốc vốn hay ghen.

Tô Lăng không ý kiến gì về cách gọi đó, sau khi để họ vào nghỉ ngơi, cậu quay về phòng mình.

Khi đẩy cánh cửa khép hờ, liếc nhìn thấy người đàn ông trên giường đã nhắm mắt ngủ say.

Cậu bước đến bên giường, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, bao nhiêu oán trách cũng không thể thốt ra, nhất là sau khi biết anh bị tai nạn và phải vào phòng phẫu thuật, trong lòng Tô Lăng lại dâng lên một nỗi sợ hãi.

Có nên trách hai trợ lý tự tiện quyết định không?

Xét từ góc độ lợi ích công ty, việc họ lập tức phong tỏa tin tức không sai nhưng từ góc độ tình cảm, rõ ràng là chưa làm tròn trách nhiệm, sếp gặp chuyện mà không báo cho người nhà.

Nhưng Tô Lăng hiểu được hành động của họ.

Ba năm kết hôn với Lận Phong, sự hiện diện của cậu rất mờ nhạt. Nhân viên tập đoàn Lận thị không nhận ra cậu đã đành, đến cả một số họ hàng của nhà họ Lận cũng chưa từng gặp cậu.

Không phải do Lận Phong ngăn cấm cậu giao du mà do chính cậu không thích xã giao.

Vốn là con cháu nhà giàu, Tô Lăng đã quá chán ghét mối quan hệ phức tạp trong đại gia đình. Lận Phong biết điều đó nên mới mua một căn biệt thự ở núi Hương Nham, để cả hai có thể sống một cuộc đời yên bình, thoải mái bên nhau.

Tuy nhiên, Lận Phong quá bận rộn với công việc, mỗi ngày đều ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở về rất muộn. Một nửa thời gian anh đều phải giao thiệp với đủ loại người, đó là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với Tô Lăng, trước đây cậu không cảm thấy điều đó có ảnh hưởng gì, nhưng giờ khi bình tĩnh suy nghĩ lại, vấn đề thật sự nghiêm trọng.

Không biết tính chất công việc của bạn đời, không biết anh bận gì mỗi ngày, không biết lý do vì sao anh thường xuyên công tác, không biết vòng quan hệ xã hội của anh... Cứ như thể từ trước đến nay chưa từng thực sự hiểu rõ người đàn ông này, tất cả đều xa lạ đến đáng sợ.

Nếu nói rằng cuộc hôn nhân này đã có biến cố thì chắc chắn không thể là lỗi của chỉ một người.

“Ưm —” Không biết người đàn ông đang ngủ say mơ thấy gì mà mày nhíu chặt, trông đầy bất an. Tay anh vươn ra khỏi chăn, không ngừng mò mẫm bên cạnh.

Tô Lăng biết anh đang tìm mình nên vội vàng cởi đồ lên giường. Vừa mới chui vào chăn, người đàn ông ngửi thấy mùi quen thuộc liền lập tức như bạch tuộc tám vòi quấn lấy, ôm Tô Lăng vào lòng.

Cả hai đều có thói quen ngủ khỏa thân, lúc này chỉ mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ. Da thịt áp vào nhau, Tô Lăng cảm thấy cả người như muốn bốc cháy.

“Ngủ yên đi, đừng quấn lấy em.” Tô Lăng thì thầm bên tai anh.

Nhưng Lận Phong đang ngủ say, làm sao nghe thấy, bản năng chỉ biết ôm chặt lấy không buông.

Tô Lăng định nhéo tai anh, lại sợ làm anh tỉnh giấc, bất đắc dĩ đành điều chỉnh tư thế thoải mái rồi tựa vào người anh ngủ.

Dù có mềm mại ấm áp cỡ nào thì gấu bông cũng không thể thay thế được một cơ thể sống đầy hơi ấm. Không biết từ lúc nào, Tô Lăng cũng thϊếp đi.

Mười hai giờ trưa, Tô Lăng bị tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại đánh thức. Cậu mơ màng đưa tay với lấy chiếc điện thoại để trên đầu giường, mở mắt ra xem thì thấy là tin nhắn WeChat của Lâm Chu.

Cậu dụi mặt cho tỉnh táo, quay đầu nhìn người đàn ông phía sau vẫn đang ôm mình ngủ say, liền nhẹ nhàng gỡ tay anh khỏi eo, rời khỏi chăn, mặc quần áo vào rồi cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.

Tô Lăng vừa ngáp vừa xuống cầu thang, đồng thời mở WeChat của Lâm Châu để xem tin nhắn.

Lần này Lâm Châu không gửi tin nhắn thoại mà gửi tin nhắn văn bản. Tô Lăng vừa nhìn thấy dòng chữ thì sững người, suýt trượt chân té cầu thang.

[Lâm Châu: Tiểu Lăng, Lận Phong đã đầu tư vào một viện nghiên cứu sinh học ở nước L. Viện này chuyên nghiên cứu tế bào gốc cơ thể người. Cụ thể là làm gì với tế bào gốc thì chưa rõ, nhưng giáo sư William ở viện này từng công bố một bài luận văn về việc biến tế bào gốc thành trứng, nên tớ nghi ngờ… Lận Phong đang nghiên cứu việc nam nam sinh con!]

Tô Lăng: ………

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.