0 chữ
Chương 19
Chương 19: Người nhận thư đến muộn – Thiên phú thật sự
“Đây chính là nhà của nhị gia gia.”
Tô Lăng mở cánh cổng lớn nhà cũ họ Tô, mời khách vào trong.
Bạch Cẩn Thành bước qua bậu cửa, đi vào sân, chầm chậm quay đầu ngắm nhìn từng đóa hoa, ngọn cỏ, từng thân cây, tảng đá, viên gạch hòn sỏi trong sân, khóe mắt bỗng dâng lên một dòng lệ.
Sau khi nhà cũ họ Tô được trùng tu, thì gần như không còn dấu vết của quá khứ, thế nhưng ông lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“A Thành, nếu sau này chúng ta ở bên nhau, thì cùng xây một khu vườn nhỏ nhé. Có núi có nước, có hoa có cây, có lầu các đình đài, dẫn một dòng nước nuôi vài con cá chép Nhật rồi trồng ít rau ở vườn sau, rảnh rỗi thì leo núi, vẽ tranh, tự do tự tại biết bao.”
Tô Lam thuở thiếu thời ngồi trên lan can, ngẩng đầu, môi khẽ cong, cười vô tư như trẻ nhỏ.
Sáu mươi năm trôi qua, người xưa đã khuất, chỉ còn khu vườn nhỏ này khiến người ta nhớ mãi khôn nguôi.
Bạch Cẩn Thành bị mất thăng bằng, cả người lảo đảo bước tới bên hồ, nhìn những con cá chép béo mập bơi qua bơi lại thì khẽ thở dài.
Tô Lăng cũng không quấy rầy, cậu mang chiếc xe máy điện mới mua vào trong sân, rồi đóng cổng lại.
Lúc nãy, bọn họ vừa làm quen với nhau dưới gốc cây đa đầu làng, Tô Lăng biết được người đàn ông này chính là “anh Cẩn Thành” mà nhị gia gia nhắc đến trong thư thì kinh ngạc một lúc lâu.
Trưởng thôn từng nói cậu rất giống nhị gia gia hồi còn trẻ, hiện tại bị người khác nhận nhầm, xem ra cậu và nhị gia gia đúng là có vài phần giống nhau.
“Mời ông vào nhà ngồi nghỉ một lát.” Tô Lăng khách sáo nói với Bạch Cẩn Thành, còn về cậu thiếu niên tên Ôn Tây kia, cậu chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, không mấy để tâm.
Cậu đâu phải gỗ đá mà không cảm nhận được tia khinh thường vụt qua trong mắt cậu ta khi nhìn cậu. Là thiếu gia nhà họ Tô, Tô Lăng từng tiếp xúc với đủ loại thiếu gia con nhà giàu, cùng đủ kiểu tính cách quái đản. Bọn họ luôn mang theo một loại cảm giác cực kì khó hiểu, thích dùng ánh mắt coi thường để nhìn người khác, đối với những ai không cùng đẳng cấp thì chẳng thèm ngó ngàng tới.
Có lẽ vì bên cạnh còn có trưởng bối nên cậu ta nhanh chóng che giấu cảm xúc, nhưng điều đó cũng không ngăn được ấn tượng xấu của Tô Lăng đối với cậu ta.
Từ khi bước chân vào khu vườn này, Ôn Tây đã vô cùng kinh ngạc.
Cậu ta vốn tưởng người bạn cũ ở nông thôn mà ông nội đến thăm thì nơi ở chắc chắn chẳng ra gì, ai ngờ lại là một trang viên tao nhã như vậy. Diện tích rộng lớn, kiến trúc cổ điển, khung cảnh nên thơ, không khí trong lành, sống ở đây đúng là một kiểu tận hưởng.
“Nơi này thay đổi nhiều quá.” Bạch Cẩn Thành theo Tô Lăng bước vào sảnh chính của ngôi nhà, chợt một tiếng “gâu gâu” vang lên làm ông giật nảy mình, Ôn Tây vội vàng đỡ lấy ông.
“King, yên nào.” Tô Lăng khẽ quát con vật nhỏ.
King đã ngủ cả buổi chiều ở trong ổ, nghe tiếng động liền tỉnh dậy, nhìn thấy có người lạ thì sủa gâu gâu.
Tô Lăng bế nó lên dỗ dành rồi áy náy nói với Bạch Cẩn Thành: “Xin lỗi ạ, bé con này hơi sợ người lạ.”
Bạch Cẩn Thành hiền từ cười nói: “Nó rất tốt, trung thành và biết bảo vệ chủ, quả không hổ là chó thôn quê nước Z chúng ta.”
Tô Lăng đặt King xuống cho nó tự chơi: “Cháu lên lầu thay bộ đồ, sẽ xuống ngay, hai người cứ tự nhiên.”
Bạch Cẩn Thành cũng không để bụng, nói: “Khách nghe theo chủ, cậu cứ tự nhiên.”
Tô Lăng đi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai ông cháu và một chú chó nhỏ. Con chó nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người lạ.
Ôn Tây ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, quan sát xung quanh phòng khách, cách bày trí nơi đây tuy đơn giản nhưng đầy phong cách. Chiếc bình sứ Thanh Hoa được đặt trang trí ở góc phòng có màu men dịu dàng, hình dáng thanh thoát, tỏa ra khí chất đồ cổ khiến người ta không thể không để mắt.
Bạch Cẩn Thành đứng dậy, đi đến bên chiếc bình, giọng đầy hoài niệm: “Chiếc bình sứ Thanh Hoa thời Vãn Thanh này vốn là một đôi.”
“Vãn Thanh?” Ôn Tây kinh ngạc: “Là đồ thật sao?”
Một người sống ở nông thôn mà lại có đồ cổ thật?
Bạch Cẩn Thành liếc mắt nhìn cháu trai, nói: “Cháu tưởng nhà họ Tô là gia đình bình thường sao? Tổ tiên mấy trăm năm trước là quan lại, chỉ đến đầu thời Dân Quốc mới suy tàn. Đừng nói là chiếc bình này, ngay cả bộ bàn ghế gỗ lim, bình phong, bốn bức họa Mai – Lan – Trúc – Cúc treo trên tường, đều là đồ cổ cả đấy.”
Ôn Tây cứng họng.
Thì ra bạn cũ của ông nội là đại gia ẩn mình!
Sao trước đây chưa từng nghe ông nội nhắc tới? Hiện tại ông đã lớn tuổi, lại nhất quyết về nước Z thăm người thân, rốt cuộc là vì điều gì?
Ôn Tây cúi đầu, không nhịn được mà trầm ngâm suy nghĩ.
Ước chừng hơn mười phút sau, có người từ trên lầu bước xuống, Ôn Tây bất giác ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên tuấn tú đang đi qua bức bình phong.
Mái tóc xoăn dày bóng mượt buông xõa tự nhiên trên vai, phần mái được vuốt ngược để lộ vầng trán trơn láng và đầy đặn, đôi mày thanh tú kéo dài tới tận thái dương, đôi mắt đào hoa tràn đầy tình ý, lấp lánh như có nước, làn da trắng mịn như sứ, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn mỹ, phối cùng bộ lễ phục màu xanh ngọc được cắt may vừa vặn, hệt như một công tử quý tộc bước ra từ tranh vẽ. Từng cử chỉ, động tác đều toát lên khí chất tao nhã.
Con ngươi của Ôn Tây co lại, ngơ ngác nhìn Tô Lăng đi vào phòng khách, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, như thể có thứ gì đó đang nảy mầm trong lòng.
Tô Lăng rất ít khi tiếp khách, dù là ở nhà họ Tô hay biệt thự Hương Nham Sơn ở thành phố S, đều không có nhiều kinh nghiệm. Vậy nên, hôm nay có khách đến nhà, với tinh thần không được xảy ra sơ suất, cậu đặc biệt lên lầu thay bộ lễ phục chỉnh tề, rửa mặt, thoa kem dưỡng, chỉnh trang lại tóc tai. Lợi thế của tóc xoăn tự nhiên là chỉ cần xịt chút gel là có thể tạo được kiểu tóc mình muốn.
Bạch Cẩn Thành thấy Tô Lăng như vậy thì trong lòng không khỏi thở dài. Cháu trai của Tô Lam quả nhiên cũng là rồng giữa loài người.
King nhảy nhót vui vẻ bên chân chủ nhân, thỉnh thoảng lại ve vẩy cái đuôi. Nếu là ngày thường, Tô Lăng sẽ cúi người ôm nó lên, nhưng hôm nay thì không được, trong nhà còn đang có khách.
Cậu vào bếp pha ấm trà bưng ra phòng khách, đặt lên bàn. Sau đó lấy ra một bộ tách sứ trắng, rót nước trà màu xanh nhạt, hương thơm lập tức lan tỏa trong không khí khiến tinh thần người ta sảng khoái, tâm tình cũng trở nên thư thái.
“Đây là trà Vũ Lộ vừa chế biến năm nay, ông nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Tô Lăng bưng tách trà sứ trắng, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt Bạch Cẩn Thành.
“Trà Vũ Lộ? Đây thật sự là trà Vũ Lộ sao?” Bạch Cẩn Thành cầm tách trà lên, hơi nhắm mắt như đang hoài niệm, ngửi hương trà một lúc lâu rồi mới cúi đầu nhấp một ngụm. Hương vị ngọt thanh tươi mới lan tỏa trong khoang miệng, lưu luyến mãi không thôi.
Tô Lăng lại rót thêm một tách trà cho Ôn Tây, Ôn Tây bất ngờ được đãi ngộ, vội nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tô Lăng thản nhiên đặt tách trà xuống.
Khóe mắt Ôn Tây bị đôi bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng của cậu thu hút. Trên tay trái là một chiếc nhẫn kim cương nổi bật đập vào mắt, cậu ta sững người, vô thức hỏi: “Nhẫn của anh…”
“Sao thế?” Tô Lăng đưa tay trái ra cho cậu ta nhìn, giọng ôn hòa nhã nhặn: “Đây là nhẫn cưới.”
Nhẫn cưới?
Ôn Tây sững sờ. Nếu cậu ta không nhìn nhầm, thì chiếc nhẫn này giống hệt với chiếc mà tổng giám đốc Lận đeo!
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Lại có người đặt mẫu nhẫn cưới giống nhau như đúc.
Khoan đã——
Mầm non vừa nhú lên trong lòng Ôn Tây đột nhiên bị giáng một đòn mạnh, cậu ta há miệng hỏi: “Anh kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tô Lăng nhướn mày. Đeo nhẫn cưới thì dĩ nhiên là đã kết hôn rồi, sao cậu ta lại lộ vẻ thất vọng thế nhỉ?
Sau khi nghe được câu trả lời, Ôn Tây như thể đang che giấu điều gì đó, vội vàng cầm tách sứ trắng lên uống trà.
Tô Lăng ngồi xuống ghế, để mặc King quấn quýt bên chân, thong thả trò chuyện với Bạch Cẩn Thành.
“...Cậu gọi Tô Lam là nhị gia gia sao?” Bạch Cẩn Thành hỏi.
“Vâng, khoảng hơn một tháng trước, cháu có nhận được cuộc gọi từ luật sư, biết được nhị gia gia đã qua đời, chỉ định cháu làm người thừa kế.” Tô Lăng không giấu giếm, kể đơn giản về chuyện thừa kế: “Trước đó, cháu chỉ gặp ông ấy đúng một lần, sau khi đến đây dọn dẹp di vật, thì cháu mới dần hiểu thêm về ông ấy. Ông ấy… không lập gia đình, cả đời cô đơn sống trong ngôi nhà tổ họ Tô.”
Tay cầm tách sứ trắng của Bạch Cẩn Thành khẽ run, nước trà văng lên ngón tay, bỏng rát, nhưng ông như không cảm nhận được, lẩm bẩm: “Ông ấy… cũng không lập gia đình sao?”
Tai Tô Lăng rất thính, lập tức nghe ra chữ “cũng”, liền thăm dò: “Mạo muội hỏi một câu, lần này ông về nước không dẫn phu nhân theo sao?”
Bạch Cẩn Thành đặt tách trà xuống, nhìn Ôn Tây một cái rồi đáp: “Tôi chưa từng kết hôn, dĩ nhiên không có phu nhân. Cha của Ôn Tây là con trai của anh trai tôi.”
“À, thì ra là vậy.” Nghe được đáp án mình cần, những ngón tay thon dài của Tô Lăng đan vào nhau, giọng trầm thấp: “Trong số những di vật của nhị gia gia, có một món đồ, cháu nghĩ… nên giao lại cho ông thì thích hợp hơn.”
Trên gương mặt Bạch Cẩn Thành thoáng hiện lên tia xúc động.
Ôn Tây mím môi, nhíu mày. Khi còn nhỏ, cậu ta luôn nghĩ ông nội vì đam mê hội họa nên mới bỏ lỡ chuyện hôn nhân. Nhưng bây giờ nghe ông trò chuyện với cháu cố của người bạn cũ, càng lúc cậu ta càng cảm thấy không đơn giản.
Hai người bạn thân lớn lên cùng nhau, xa cách từ thuở thiếu niên, sáu mươi năm sau đều không kết hôn sinh con.
Điều đó có nghĩa là gì?
Đáp án gần như rõ ràng ngay trước mắt.
Tô Lăng đứng dậy, dẫn Bạch Cẩn Thành sang phòng sách bên cạnh, Ôn Tây đi theo phía sau, ngẩng đầu nhìn quanh.
Phòng sách được bố trí giống hệt với phòng khách, là kiểu xa hoa kín đáo. Bức thư pháp “thượng thiện nhược thủy” treo trên tường ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Ôn Tây. Đó là một bức cuồng thảo*, nét chữ bay bổng như rồng bay phượng múa, khi hiện khi ẩn, tự do phóng khoáng, nếu không có hai mươi năm căn bản thì tuyệt đối không thể viết ra được kiểu chữ này.
*Cuồng thảo: thể chữ thảo rất nhanh và phóng khoáng, khó viết và khó đọc
Ai là người đã viết?
Ôn Tây tò mò nhìn phần lạc khoản, liền phát hiện con dấu đỏ ghi “Tô Lăng”.
Tô Lăng!
Ôn Tây đột ngột quay đầu, nhìn về phía chàng trai đang đứng trước tủ sách ôm ra một chiếc hộp gỗ.
Cậu ta bắt đầu học thư pháp từ năm bảy tuổi, đến nay đã mười chín tuổi, luyện suốt mười hai năm vẫn bị nhận xét là người mới nhập môn, thế mà trông Tô Lăng chỉ hơn hai mươi tuổi lại có thể viết ra dòng chữ điêu luyện như vậy?
Đây là thiên phú thật sự sao?
Một loạt cảm giác ghen tỵ mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Bạch Cẩn Thành cũng nhìn thấy bức cuồng thảo trên tường, tán thưởng hỏi Tô Lăng: “Đây là do cậu viết sao?”
Tô Lăng đặt hộp gỗ lên bàn, khiêm tốn nói: “Cháu thấy tường trống nên tiện tay viết một bức, hy vọng không làm ông chê cười.”
Bạch Cẩn Thành nói: “Cuồng thảo cần khí thế, cái gọi là ‘tiện tay’ của cậu chính là thiên phú mà người khác theo đuổi cả đời cũng không được.”
Được khen ngợi, Tô Lăng không khách sáo, thản nhiên trả lời: “Cảm ơn ông đã khen.”
Bởi vì có quan hệ với Tô Lam, nên ánh mắt Bạch Cẩn Thành nhìn Tô Lăng càng thêm hiền hậu ấm áp, nhưng cảnh tượng này trong mắt Ôn Tây lại vô cùng chói mắt.
Ông nội cậu ta… không lẽ…
Ôn Tây vô thức siết chặt nắm tay.
Tô Lăng mở nắp chiếc hộp gỗ, nói với Bạch Cẩn Thành: “Đây là di vật mà cháu thay mặt nhị gia gia giao lại cho ông…”
Bạch Cẩn Thành nhìn thấy trong hộp đầy ắp thư tay thì không khỏi sững sờ. Một lúc sau, ông từ từ cầm lấy một phong thư, trên phong bì không có địa chỉ hay tên người nhận, chỉ có địa chỉ, tên người gửi và thời gian viết thư.
Tô Lam ——
Đây là thư mà Tô Lam chưa từng gửi đi?
Bạch Cẩn Thành run rẩy rút lá thư ra khỏi phong bao, chậm rãi mở ra. Những nét chữ ngay ngắn, mềm mại hiện rõ trước mắt.
“Anh Cẩn Thành, thấy thư như thấy người… Anh nói sẽ viết thư cho em, em đã chờ nửa năm mà vẫn chưa nhận được hồi âm, thật sự không nhịn được nên đã viết trước cho anh. Sau này nếu nhận được thư của anh, có địa chỉ mới, em sẽ gửi tất cả thư này cho anh…”
Đó là giọng điệu của một thiếu niên ngây thơ, lời lẽ tràn đầy sức sống, nghĩ gì viết nấy, và điều được viết nhiều nhất chính là nỗi nhớ da diết dành cho người mình thầm thương mến.
Tô Lăng mở cánh cổng lớn nhà cũ họ Tô, mời khách vào trong.
Bạch Cẩn Thành bước qua bậu cửa, đi vào sân, chầm chậm quay đầu ngắm nhìn từng đóa hoa, ngọn cỏ, từng thân cây, tảng đá, viên gạch hòn sỏi trong sân, khóe mắt bỗng dâng lên một dòng lệ.
Sau khi nhà cũ họ Tô được trùng tu, thì gần như không còn dấu vết của quá khứ, thế nhưng ông lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“A Thành, nếu sau này chúng ta ở bên nhau, thì cùng xây một khu vườn nhỏ nhé. Có núi có nước, có hoa có cây, có lầu các đình đài, dẫn một dòng nước nuôi vài con cá chép Nhật rồi trồng ít rau ở vườn sau, rảnh rỗi thì leo núi, vẽ tranh, tự do tự tại biết bao.”
Tô Lam thuở thiếu thời ngồi trên lan can, ngẩng đầu, môi khẽ cong, cười vô tư như trẻ nhỏ.
Sáu mươi năm trôi qua, người xưa đã khuất, chỉ còn khu vườn nhỏ này khiến người ta nhớ mãi khôn nguôi.
Tô Lăng cũng không quấy rầy, cậu mang chiếc xe máy điện mới mua vào trong sân, rồi đóng cổng lại.
Lúc nãy, bọn họ vừa làm quen với nhau dưới gốc cây đa đầu làng, Tô Lăng biết được người đàn ông này chính là “anh Cẩn Thành” mà nhị gia gia nhắc đến trong thư thì kinh ngạc một lúc lâu.
Trưởng thôn từng nói cậu rất giống nhị gia gia hồi còn trẻ, hiện tại bị người khác nhận nhầm, xem ra cậu và nhị gia gia đúng là có vài phần giống nhau.
“Mời ông vào nhà ngồi nghỉ một lát.” Tô Lăng khách sáo nói với Bạch Cẩn Thành, còn về cậu thiếu niên tên Ôn Tây kia, cậu chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, không mấy để tâm.
Cậu đâu phải gỗ đá mà không cảm nhận được tia khinh thường vụt qua trong mắt cậu ta khi nhìn cậu. Là thiếu gia nhà họ Tô, Tô Lăng từng tiếp xúc với đủ loại thiếu gia con nhà giàu, cùng đủ kiểu tính cách quái đản. Bọn họ luôn mang theo một loại cảm giác cực kì khó hiểu, thích dùng ánh mắt coi thường để nhìn người khác, đối với những ai không cùng đẳng cấp thì chẳng thèm ngó ngàng tới.
Từ khi bước chân vào khu vườn này, Ôn Tây đã vô cùng kinh ngạc.
Cậu ta vốn tưởng người bạn cũ ở nông thôn mà ông nội đến thăm thì nơi ở chắc chắn chẳng ra gì, ai ngờ lại là một trang viên tao nhã như vậy. Diện tích rộng lớn, kiến trúc cổ điển, khung cảnh nên thơ, không khí trong lành, sống ở đây đúng là một kiểu tận hưởng.
“Nơi này thay đổi nhiều quá.” Bạch Cẩn Thành theo Tô Lăng bước vào sảnh chính của ngôi nhà, chợt một tiếng “gâu gâu” vang lên làm ông giật nảy mình, Ôn Tây vội vàng đỡ lấy ông.
“King, yên nào.” Tô Lăng khẽ quát con vật nhỏ.
King đã ngủ cả buổi chiều ở trong ổ, nghe tiếng động liền tỉnh dậy, nhìn thấy có người lạ thì sủa gâu gâu.
Bạch Cẩn Thành hiền từ cười nói: “Nó rất tốt, trung thành và biết bảo vệ chủ, quả không hổ là chó thôn quê nước Z chúng ta.”
Tô Lăng đặt King xuống cho nó tự chơi: “Cháu lên lầu thay bộ đồ, sẽ xuống ngay, hai người cứ tự nhiên.”
Bạch Cẩn Thành cũng không để bụng, nói: “Khách nghe theo chủ, cậu cứ tự nhiên.”
Tô Lăng đi lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại hai ông cháu và một chú chó nhỏ. Con chó nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người lạ.
Ôn Tây ngồi trên chiếc ghế gỗ lim, quan sát xung quanh phòng khách, cách bày trí nơi đây tuy đơn giản nhưng đầy phong cách. Chiếc bình sứ Thanh Hoa được đặt trang trí ở góc phòng có màu men dịu dàng, hình dáng thanh thoát, tỏa ra khí chất đồ cổ khiến người ta không thể không để mắt.
Bạch Cẩn Thành đứng dậy, đi đến bên chiếc bình, giọng đầy hoài niệm: “Chiếc bình sứ Thanh Hoa thời Vãn Thanh này vốn là một đôi.”
“Vãn Thanh?” Ôn Tây kinh ngạc: “Là đồ thật sao?”
Một người sống ở nông thôn mà lại có đồ cổ thật?
Bạch Cẩn Thành liếc mắt nhìn cháu trai, nói: “Cháu tưởng nhà họ Tô là gia đình bình thường sao? Tổ tiên mấy trăm năm trước là quan lại, chỉ đến đầu thời Dân Quốc mới suy tàn. Đừng nói là chiếc bình này, ngay cả bộ bàn ghế gỗ lim, bình phong, bốn bức họa Mai – Lan – Trúc – Cúc treo trên tường, đều là đồ cổ cả đấy.”
Ôn Tây cứng họng.
Thì ra bạn cũ của ông nội là đại gia ẩn mình!
Sao trước đây chưa từng nghe ông nội nhắc tới? Hiện tại ông đã lớn tuổi, lại nhất quyết về nước Z thăm người thân, rốt cuộc là vì điều gì?
Ôn Tây cúi đầu, không nhịn được mà trầm ngâm suy nghĩ.
Ước chừng hơn mười phút sau, có người từ trên lầu bước xuống, Ôn Tây bất giác ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên tuấn tú đang đi qua bức bình phong.
Mái tóc xoăn dày bóng mượt buông xõa tự nhiên trên vai, phần mái được vuốt ngược để lộ vầng trán trơn láng và đầy đặn, đôi mày thanh tú kéo dài tới tận thái dương, đôi mắt đào hoa tràn đầy tình ý, lấp lánh như có nước, làn da trắng mịn như sứ, ngũ quan tinh xảo đến mức hoàn mỹ, phối cùng bộ lễ phục màu xanh ngọc được cắt may vừa vặn, hệt như một công tử quý tộc bước ra từ tranh vẽ. Từng cử chỉ, động tác đều toát lên khí chất tao nhã.
Con ngươi của Ôn Tây co lại, ngơ ngác nhìn Tô Lăng đi vào phòng khách, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, như thể có thứ gì đó đang nảy mầm trong lòng.
Tô Lăng rất ít khi tiếp khách, dù là ở nhà họ Tô hay biệt thự Hương Nham Sơn ở thành phố S, đều không có nhiều kinh nghiệm. Vậy nên, hôm nay có khách đến nhà, với tinh thần không được xảy ra sơ suất, cậu đặc biệt lên lầu thay bộ lễ phục chỉnh tề, rửa mặt, thoa kem dưỡng, chỉnh trang lại tóc tai. Lợi thế của tóc xoăn tự nhiên là chỉ cần xịt chút gel là có thể tạo được kiểu tóc mình muốn.
Bạch Cẩn Thành thấy Tô Lăng như vậy thì trong lòng không khỏi thở dài. Cháu trai của Tô Lam quả nhiên cũng là rồng giữa loài người.
King nhảy nhót vui vẻ bên chân chủ nhân, thỉnh thoảng lại ve vẩy cái đuôi. Nếu là ngày thường, Tô Lăng sẽ cúi người ôm nó lên, nhưng hôm nay thì không được, trong nhà còn đang có khách.
Cậu vào bếp pha ấm trà bưng ra phòng khách, đặt lên bàn. Sau đó lấy ra một bộ tách sứ trắng, rót nước trà màu xanh nhạt, hương thơm lập tức lan tỏa trong không khí khiến tinh thần người ta sảng khoái, tâm tình cũng trở nên thư thái.
“Đây là trà Vũ Lộ vừa chế biến năm nay, ông nếm thử xem có hợp khẩu vị không.” Tô Lăng bưng tách trà sứ trắng, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà trước mặt Bạch Cẩn Thành.
“Trà Vũ Lộ? Đây thật sự là trà Vũ Lộ sao?” Bạch Cẩn Thành cầm tách trà lên, hơi nhắm mắt như đang hoài niệm, ngửi hương trà một lúc lâu rồi mới cúi đầu nhấp một ngụm. Hương vị ngọt thanh tươi mới lan tỏa trong khoang miệng, lưu luyến mãi không thôi.
Tô Lăng lại rót thêm một tách trà cho Ôn Tây, Ôn Tây bất ngờ được đãi ngộ, vội nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Tô Lăng thản nhiên đặt tách trà xuống.
Khóe mắt Ôn Tây bị đôi bàn tay thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng của cậu thu hút. Trên tay trái là một chiếc nhẫn kim cương nổi bật đập vào mắt, cậu ta sững người, vô thức hỏi: “Nhẫn của anh…”
“Sao thế?” Tô Lăng đưa tay trái ra cho cậu ta nhìn, giọng ôn hòa nhã nhặn: “Đây là nhẫn cưới.”
Nhẫn cưới?
Ôn Tây sững sờ. Nếu cậu ta không nhìn nhầm, thì chiếc nhẫn này giống hệt với chiếc mà tổng giám đốc Lận đeo!
Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Lại có người đặt mẫu nhẫn cưới giống nhau như đúc.
Khoan đã——
Mầm non vừa nhú lên trong lòng Ôn Tây đột nhiên bị giáng một đòn mạnh, cậu ta há miệng hỏi: “Anh kết hôn rồi sao?”
“Đúng vậy.” Tô Lăng nhướn mày. Đeo nhẫn cưới thì dĩ nhiên là đã kết hôn rồi, sao cậu ta lại lộ vẻ thất vọng thế nhỉ?
Sau khi nghe được câu trả lời, Ôn Tây như thể đang che giấu điều gì đó, vội vàng cầm tách sứ trắng lên uống trà.
Tô Lăng ngồi xuống ghế, để mặc King quấn quýt bên chân, thong thả trò chuyện với Bạch Cẩn Thành.
“...Cậu gọi Tô Lam là nhị gia gia sao?” Bạch Cẩn Thành hỏi.
“Vâng, khoảng hơn một tháng trước, cháu có nhận được cuộc gọi từ luật sư, biết được nhị gia gia đã qua đời, chỉ định cháu làm người thừa kế.” Tô Lăng không giấu giếm, kể đơn giản về chuyện thừa kế: “Trước đó, cháu chỉ gặp ông ấy đúng một lần, sau khi đến đây dọn dẹp di vật, thì cháu mới dần hiểu thêm về ông ấy. Ông ấy… không lập gia đình, cả đời cô đơn sống trong ngôi nhà tổ họ Tô.”
Tay cầm tách sứ trắng của Bạch Cẩn Thành khẽ run, nước trà văng lên ngón tay, bỏng rát, nhưng ông như không cảm nhận được, lẩm bẩm: “Ông ấy… cũng không lập gia đình sao?”
Tai Tô Lăng rất thính, lập tức nghe ra chữ “cũng”, liền thăm dò: “Mạo muội hỏi một câu, lần này ông về nước không dẫn phu nhân theo sao?”
Bạch Cẩn Thành đặt tách trà xuống, nhìn Ôn Tây một cái rồi đáp: “Tôi chưa từng kết hôn, dĩ nhiên không có phu nhân. Cha của Ôn Tây là con trai của anh trai tôi.”
“À, thì ra là vậy.” Nghe được đáp án mình cần, những ngón tay thon dài của Tô Lăng đan vào nhau, giọng trầm thấp: “Trong số những di vật của nhị gia gia, có một món đồ, cháu nghĩ… nên giao lại cho ông thì thích hợp hơn.”
Trên gương mặt Bạch Cẩn Thành thoáng hiện lên tia xúc động.
Ôn Tây mím môi, nhíu mày. Khi còn nhỏ, cậu ta luôn nghĩ ông nội vì đam mê hội họa nên mới bỏ lỡ chuyện hôn nhân. Nhưng bây giờ nghe ông trò chuyện với cháu cố của người bạn cũ, càng lúc cậu ta càng cảm thấy không đơn giản.
Hai người bạn thân lớn lên cùng nhau, xa cách từ thuở thiếu niên, sáu mươi năm sau đều không kết hôn sinh con.
Điều đó có nghĩa là gì?
Đáp án gần như rõ ràng ngay trước mắt.
Tô Lăng đứng dậy, dẫn Bạch Cẩn Thành sang phòng sách bên cạnh, Ôn Tây đi theo phía sau, ngẩng đầu nhìn quanh.
Phòng sách được bố trí giống hệt với phòng khách, là kiểu xa hoa kín đáo. Bức thư pháp “thượng thiện nhược thủy” treo trên tường ngay lập tức thu hút ánh nhìn của Ôn Tây. Đó là một bức cuồng thảo*, nét chữ bay bổng như rồng bay phượng múa, khi hiện khi ẩn, tự do phóng khoáng, nếu không có hai mươi năm căn bản thì tuyệt đối không thể viết ra được kiểu chữ này.
*Cuồng thảo: thể chữ thảo rất nhanh và phóng khoáng, khó viết và khó đọc
Ai là người đã viết?
Ôn Tây tò mò nhìn phần lạc khoản, liền phát hiện con dấu đỏ ghi “Tô Lăng”.
Tô Lăng!
Ôn Tây đột ngột quay đầu, nhìn về phía chàng trai đang đứng trước tủ sách ôm ra một chiếc hộp gỗ.
Cậu ta bắt đầu học thư pháp từ năm bảy tuổi, đến nay đã mười chín tuổi, luyện suốt mười hai năm vẫn bị nhận xét là người mới nhập môn, thế mà trông Tô Lăng chỉ hơn hai mươi tuổi lại có thể viết ra dòng chữ điêu luyện như vậy?
Đây là thiên phú thật sự sao?
Một loạt cảm giác ghen tỵ mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Bạch Cẩn Thành cũng nhìn thấy bức cuồng thảo trên tường, tán thưởng hỏi Tô Lăng: “Đây là do cậu viết sao?”
Tô Lăng đặt hộp gỗ lên bàn, khiêm tốn nói: “Cháu thấy tường trống nên tiện tay viết một bức, hy vọng không làm ông chê cười.”
Bạch Cẩn Thành nói: “Cuồng thảo cần khí thế, cái gọi là ‘tiện tay’ của cậu chính là thiên phú mà người khác theo đuổi cả đời cũng không được.”
Được khen ngợi, Tô Lăng không khách sáo, thản nhiên trả lời: “Cảm ơn ông đã khen.”
Bởi vì có quan hệ với Tô Lam, nên ánh mắt Bạch Cẩn Thành nhìn Tô Lăng càng thêm hiền hậu ấm áp, nhưng cảnh tượng này trong mắt Ôn Tây lại vô cùng chói mắt.
Ông nội cậu ta… không lẽ…
Ôn Tây vô thức siết chặt nắm tay.
Tô Lăng mở nắp chiếc hộp gỗ, nói với Bạch Cẩn Thành: “Đây là di vật mà cháu thay mặt nhị gia gia giao lại cho ông…”
Bạch Cẩn Thành nhìn thấy trong hộp đầy ắp thư tay thì không khỏi sững sờ. Một lúc sau, ông từ từ cầm lấy một phong thư, trên phong bì không có địa chỉ hay tên người nhận, chỉ có địa chỉ, tên người gửi và thời gian viết thư.
Tô Lam ——
Đây là thư mà Tô Lam chưa từng gửi đi?
Bạch Cẩn Thành run rẩy rút lá thư ra khỏi phong bao, chậm rãi mở ra. Những nét chữ ngay ngắn, mềm mại hiện rõ trước mắt.
“Anh Cẩn Thành, thấy thư như thấy người… Anh nói sẽ viết thư cho em, em đã chờ nửa năm mà vẫn chưa nhận được hồi âm, thật sự không nhịn được nên đã viết trước cho anh. Sau này nếu nhận được thư của anh, có địa chỉ mới, em sẽ gửi tất cả thư này cho anh…”
Đó là giọng điệu của một thiếu niên ngây thơ, lời lẽ tràn đầy sức sống, nghĩ gì viết nấy, và điều được viết nhiều nhất chính là nỗi nhớ da diết dành cho người mình thầm thương mến.
10
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
