TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Lướt qua nhau - Ván giặt đồ là thứ nhất định phải mua!

Phản ứng đầu tiên của Tô Lăng khi nhìn thấy Lận Phong là vội vàng vành mũ rơm xuống thấp, quay lưng lại.

Lý Đại Hải kiễng chân nhìn mấy lần, không mấy hứng thú nên thu tầm mắt lại: "Anh Tô, bây giờ chúng ta về làng hả?"

Tô Lăng "ừ" một tiếng, leo lên xe điện, ngón tay vẫn giữ chặt vành nón.

"Ủa, hai người phải đi rồi sao?" Người đàn ông mua quả sơn trà có chút lưu luyến: "Nhớ nhé, nếu như đổi ý nhất định phải gọi điện cho tôi đó."

Tô Lăng không trả lời. Lý Đại Hải khởi động xe, cười với ông ta: "Tạm biệt chú."

Đầu xe vừa quay một cái, nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc đã ra khỏi bãi đỗ xe.

Người đàn ông sờ sờ bộ râu trên mặt, lẩm bẩm: "Chú? Vậy mà lại gọi mình là chú? Mình mới ba mươi mốt tuổi thôi mà!"

Trước cửa khách sạn, Lận Phong bước xuống xe rồi lùi lại một bước. Trong xe lại có một ông lão mặc trang phục thời Đường bước ra cùng với một thanh niên mang phong cách phương Tây.

"Chú em Lận, cảm ơn cậu đã cho chúng tôi đi nhờ." Bạch Cẩn Thành nhìn Lận Phong với ánh mắt đầy tán thưởng. Ông có ấn tượng không tệ đối với người thanh niên gặp trên máy bay này.

"Chuyện nhỏ thôi mà." Lận Phong trả lời lạnh nhạt nhưng vẫn rất lịch sự. Có lẽ vì đối phương là một bậc đại sư quốc họa đức cao vọng trọng, ngang hàng với thầy của Tô Lăng là Trương Thiên Dật. Cho nên anh thu lại khí chất lạnh lùng, lộ ra một chút tình người.

Ôn Tây ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông nội, lặng lẽ nhìn người đàn ông cao lớn đang đeo đai cố định gãy xương.

Cậu ta không ngờ rằng hôm nay lại tình cờ ngồi cùng chuyến bay với người đứng đầu tập đoàn Lận thị, còn ngồi kế nhau. Lúc đó, cậu ta theo bản năng chào hỏi, thu hút sự chú ý của đối phương. Sau đó không hiểu sao ông nội lại trò chuyện với người đó.

Ngày hôm đó tại phòng riêng của khách sạn Phong Nhã Tụng, chỉ vội vàng lướt qua một lần. Cậu ta chỉ cảm thấy người đàn ông này lạnh lùng, nghiêm nghị và khó gần. Nhưng hôm nay, khi trò chuyện với ông nội trên máy bay, cậu ta cảm thấy hình như anh ta cũng không khó tiếp cận như tưởng tượng.

Khi ông nội trò chuyện với anh về hội họa. Vậy mà anh lại có không ít kiến giải. Rõ ràng là anh có hiểu biết nhất định về quốc họa. Ông nội hứng thú bừng bừng. Cách xưng hô với anh cũng từ "Lận tổng" chuyển thành "Chú em Lận", nghiễm nhiên biến Ôn Tây xuống hàng cháu.

Thật là xấu hổ quá đi mất!

Ôn Tây ngoài việc làm một mỹ nam trầm lặng, không dám nói thêm một câu nào, sợ rằng vừa mở miệng sẽ phải gọi người ta là "ông" mất.

Hứa Quân Trác đứng phía sau Lận Phong, cung kính nói: "Lận tổng, giám đốc Vệ và giám đốc Hàn đã đợi sẵn ở trên lầu rồi."

Lận Phong nói với Bạch Cẩn Thành: "Xin phép đi trước."

Bạch Cẩn Thành cười nói: "Chú em Lận cứ đi lo công việc đi. Tôi và cháu trai đến quầy lễ tân để đăng ký trước."

Lận Phong khẽ gật đầu, dẫn Hứa Quân Trác bước vào khách sạn. Hứa Quân Trác chào hỏi với lễ tân rồi đi thẳng đến thang máy. Rất nhanh sau đó, thang máy đến tầng cao nhất, hai người đến căn phòng tổng thống duy nhất của khách sạn.

Trong phòng khách, hai người đàn ông trung niên mặc vest ngồi trên ghế sofa trợn mắt nhìn nhau, tay cầm khăn tay, thỉnh thoảng lau mồ hôi lạnh trên mặt. Khi cánh cửa phòng bị đẩy ra, cả hai người đồng loạt đứng dậy, lo lắng bất an nhìn về phía người vừa đến.

Vụ án ở trấn Liễu Tiên vậy mà kinh động đến người đứng đầu của tập đoàn. Sáng sớm khi nhận được điện thoại của trợ lý Hứa, hai vị giám đốc bộ phận thực sự kinh ngạc, vội vàng thu xếp tài liệu, thấp thỏm lo âu đến đây chờ bị chất vấn.

Ánh mắt sắc bén của Lận Phong quét qua hai người, đối phương lập tức đổ mồ hôi lạnh cúi đầu.

"Ngồi đi." Lận Phong đi đến chiếc sofa đơn ngồi xuống, nói với hai người: "Nói rõ tình hình đi."

"Cảm... cảm ơn Lận tổng." Hai người run rẩy ngồi xuống, bắt đầu báo cáo chi tiết tình hình.

Trên con phố nhộn nhịp người qua lại, chiếc xe điện ba bánh chạy đúng làn đường dành cho xe không cơ giới. Tô Lăng đã bỏ tay khỏi vành nón từ lâu, đôi mắt vô hồn nhìn cảnh quan đường phố.

Lý Đại Hải lái xe đều đều, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Tô Lăng.

Anh Tô làm sao vậy nhỉ?

Từ khi ra khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, dường như trên người cậu toát ra một nỗi buồn man mác, không nói không rằng, khiến người ta lo lắng. Chẳng lẽ là vì hai rổ quả sơn trà cuối cùng bán lỗ rồi? Hay là tiếc nuối vì không nhận lời làm ngôi sao của người đàn ông kia?

Đèn đỏ ở ngã tư phía trước bật sáng. Lý Đại Hải vội vàng phanh gấp, cả hai người theo quán tính lao về phía trước.

Tô Lăng hoàn hồn, sờ mặt, lấy điện thoại ra xem giờ. Vậy mà đã gần mười hai giờ trưa.

"Đại Hải, chúng ta ăn trưa ở thị trấn rồi về."

"Hả? Ồ…" Lý Đại Hải ngơ ngác đáp.

Tô Lăng quay sang nhìn cậu ấy: "Sao thế?"

Lý Đại Hải gãi gãi sau gáy, ngượng ngùng nói: "Tôi không mang tiền."

Hôm nay lên thị trấn nhiệm vụ chính là giúp anh Tô bán sơn trà, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện ăn cơm ở đây.

Tô Lăng vỗ vỗ túi áo thể thao, cười nói: "Tôi có tiền, tôi mời cậu ăn. Muốn ăn gì? Bít tết hay sushi?"

Lý Đại Hải lắc đầu như trống bỏi. Bít tết? Sushi? Nghĩ cậu ấy cũng không dám nghĩ tới!

Tô Lăng tưởng cậu ấy không thích, liền nhìn quanh, phát hiện một cửa hàng KFC, chỉ tay nói: "Hình như trẻ con đều thích ăn burger với gà rán. Chúng ta ăn cái đó đi!"

Lý Đại Hải nhìn thấy biển hiệu đặc trưng của KFC, mắt sáng lên nhưng ngay sau đó, cậu ấy do dự hỏi: "Có đắt lắm không... Hay là... ăn mì đi, mì gà xé là được."

Tô Lăng nhẹ nhàng ấn chiếc nón trên đầu cậu ấy, ánh mắt dịu dàng: "Tôi muốn ăn. Cậu cùng tôi ăn nhé."

"...Ồ..." Lý Đại Hải vô thức liếʍ môi. Đèn xanh vừa bật, cậu ấy lập tức điều khiển xe điện đi về phía cửa hàng KFC.

Buổi trưa là giờ cao điểm ăn uống, KFC đông nghịt người. Tô Lăng bảo Lý Đại Hải đi tìm chỗ ngồi, còn mình sẽ gọi đồ. Lý Đại Hải ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện hai chỗ trống trong góc, liền chen vào ngồi xuống, tháo nón ra, ngồi khép nép. Người phụ nữ trung niên ngồi cạnh mang theo con nhỏ liếc nhìn cậu ấy một cái đầy vẻ khinh thường, rồi ôm chặt túi xách của mình.

Lý Đại Hải cắn răng ngồi yên, hai tay nắm chặt đặt trên đùi.

Mười phút sau, Tô Lăng bưng một khay đầy ắp đồ ăn, tìm thấy Lý Đại Hải ở trong góc và đi tới.

Người phụ nữ trung niên kia thấy lại có thêm một "người nhà quê" đội nón nữa, sắc mặt càng đen hơn, suýt nữa mở miệng đuổi người. Nhưng khi Tô Lăng bỏ nón ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú khó ai sánh bằng. Bà ta liền nuốt lại những lời định nói.

"Xin lỗi, phải ngồi ghép bàn với chị rồi." Tô Lăng ôn tồn lễ độ nói với người phụ nữ trung niên.

"Không... không sao." Người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên giữ kẽ.

Tô Lăng tao nhã mỉm cười, nói với Lý Đại Hải: "Cậu đi rửa tay trước đi."

"Vâng." Lý Đại Hải đáp một tiếng đầy tự tin. Quả nhiên gương mặt của anh Tô có sức sát thương kinh khủng. Bà cô này trước sau như biến thành người khác, vẻ mặt e lệ, ngay cả ngón tay cầm khoai tây chiên cũng cong cong thành hình hoa lan.

Lần đầu tiên ăn burger, gà rán và uống coca, Lý Đại Hải ăn rất ngon miệng nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn. Cậu ấy gói phần gà còn thừa lại mang về cho ông bà nếm thử.

Ăn xong, hai người ra khỏi KFC, lại lên xe điện. Lý Đại Hải tưởng có thể về thôn ngay. Nhưng Tô Lăng lại bảo cậu ấy đi theo định vị điện thoại, đến văn phòng tuyển sinh của thị trấn.

"Anh Tô... sao lại đến văn phòng tuyển sinh ạ?" Lý Đại Hải không chắc chắn hỏi, trên mặt lộ vẻ vừa mong đợi vừa lo lắng.

"Giúp em hỏi về chuyện học cấp ba." Tô Lăng nói: "Hôm trước anh đã nói chuyện với ông bà em rồi. Bọn họ đồng ý cho em tiếp tục đi học."

"Ơ" Lý Đại Hải kinh ngạc. Hôm trước? Sao cậu ấy không biết gì hết vậy?

"Nhưng mà..." Cậu ấy do dự.

"Đừng nhưng nhị gì nữa, tuổi của cậu là phải đi học." Tô Lăng giơ ngón tay, búng nhẹ vào trán cậu ấy: "Đợi đường làng sửa xong. Đi lại thuận tiện, cậu muốn đi về trong ngày hay ở nội trú thì tùy cậu chọn."

Lý Đại Hải giảm tốc độ xe, nhìn thẳng về phía trước, sống mũi cay cay.

Ánh mắt Tô Lăng dịu dàng, cũng không vạch trần. Suy nghĩ miên man, cậu lại nhớ về Lận Phong gặp ở cửa khách sạn.

Từ lần anh đi công tác đến giờ đã bao lâu rồi? Hai tháng, hay ba tháng?

Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã cuối tháng năm, sắp sang tháng sáu. Một năm sắp trôi qua một nửa.

Rời khỏi thành phố S về quê, cậu tưởng mình đã đủ bình tĩnh rồi. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lận Phong, cảm xúc bị đè nén bỗng chốc bùng nổ, tim cậu nhói lên một cái. Nỗi uất ức vô tận dâng trào, đến hô hấp cũng khó khăn. Nếu không phải Lý Đại Hải lên tiếng, có lẽ cậu đã không kiềm chế được mình, bất chấp tất cả mà xông tới rồi.

Suy cho cùng, anh là người đàn ông duy nhất mà cậu yêu sâu đậm, đã sống bên nhau gắn bó suốt ba năm. Dù lòng đã nguội lạnh nhưng vẫn không thể dứt khoát được.

Tô Lăng xoa xoa mi tâm, thở dài.

Bất luận Lận Phong đến trấn Liễu Tiên vì mục đích gì, cậu cũng không muốn đối mặt với nó vào lúc này. Ít nhất... đợi đến khi cậu học được cách buông bỏ, bình tĩnh hoà nhã. Sau đó cậu sẽ cùng anh đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.

Trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Duyệt, hai vị giám đốc bộ phận sau khi báo cáo xong toàn bộ tình hình, giống như kiệt sức chờ đợi phán quyết. Tuy nhiên, ngoài dự đoán của họ, cấp trên không hề làm khó họ, chỉ khoát tay ra hiệu cho họ có thể rời đi.

Hai người như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, cung kính cúi chào rồi vội vã rời khỏi phòng.

Hứa Quân Trác rót cho Lận Phong một tách trà mới, nhíu mày nói: "Hai người này chẳng qua chỉ là con tốt thí bị đẩy ra. Theo tôi thấy thì kẻ chủ mưu chủ mưu thật sự... vẫn là bộ trưởng Lận."

Bộ trưởng Lận với tư cách là người phụ trách phát triển dự án, khi xảy ra chuyện cưỡng chế giải tỏa đánh chết người, lại làm như không liên quan, bay ra nước ngoài ngay trong đêm. Nói hoa mỹ là công tác nhưng thực chất là đang tránh thấy tình thế bất lợi nên tạm lánh. Để lại mớ bòng bong cho hai cấp dưới như ruồi không đầu đối mặt với các cơ quan liên đới và phóng viên. Không những không kịp thời an ủi gia đình người khuất mà ngược lại còn khiến họ thêm tức giận. Đến khi sự việc quá lớn không thể che giấu được nữa mới cầu cứu trụ sở chính. Quả thực là thành công thì ít, bại sự có thừa.

Vốn dĩ những chuyện này không cần Lận tổng đích thân ra mặt. Chỉ là năm nay Lận tổng đi công tác nhiều, có một số người đã rục rịch, nảy sinh những ý đồ không nên có. Lận tổng đã muốn chỉnh đốn, chắc chắn phải gϊếŧ gà dọa khỉ.

Lận Phong nâng tách trà lên, ánh mắt thâm trầm: "Trước ngăn sau thông, trước công sau tư."

Hứa Quân Trác ngẩn người, lập tức hiểu ra. Ý của Lận tổng là nên bồi thường thì bồi thường, nên phạt thì phạt, nên truy cứu trách nhiệm thì truy cứu, giải quyết ngọn nguồn trước. Sau đó lần theo các manh mối từ dưới lên trên,một mẻ lưới tóm gọn.

Lận Phong đặt tách trà xuống, cầm điện thoại lên, mở WeChat.

Lúc nãy đang nói chuyện thì điện thoại rung liên tục. Đều là cùng một người gửi cho anh vài tin nhắn thoại. Mặt anh không có chút cảm xúc nào chạm vào tin nhắn thoại. Trong phòng khách lập tức vang lên giọng của Mạnh Sâm Trạch.

"Lận Phong, sáng nay tôi đã đến thăm bác hai, có bóng gió hỏi về Tô Lăng. Bác hai nói gần đây họ không liên lạc nhưng giữa tháng sau, đại sư Trương Thiên Dật sẽ tổ chức triển lãm tranh. Tô Lăng nhất định sẽ đến."

Tin nhắn thoại đầu tiên nói chuyện chính. Giọng Mạnh Sâm Trạch còn khá nghiêm túc nhưng mấy tin nhắn tiếp theo, giọng điệu đột ngột thay đổi, nghe rất đáng đánh.

"Ây da, tôi nói này vấn đề giữa cậu và đàn em Tô không lớn, chỉ thiếu mỗi giao tiếp thôi. Đặc biệt là cái kiểu câm như hết của cậu đó. Đúng là tức chết người không đền mạng. Nếu là tôi là đàn em Tô, một ngày cũng không sống nổi với cậu. Làm sao chịu được đến ba năm mới đề nghị ly hôn? Đương nhiên, tôi không phải khuyên cậu ly hôn đàn em Tô đâu nhé. Hôn nhân ấy mà, cần cả hai người cùng vun đắp. Một bên hy sinh dễ mất cân bằng. Mà hễ mất cân bằng là âm dương không hòa hợp... Ờ, hai cậu là kết hôn đồng giới. Thôi được rồi, đại loại là không hòa hợp ấy, cậu hiểu là được!"

"Chuyện đã xảy ra rồi, cậu phải học cách bù đắp, đúng không? Sau khi tìm được đàn em Tô thì tuyệt đối không được trách mắng cậu ấy, càng không được hung dữ với cậu ấy. Phải nhận lỗi! Bắt buộc phải nhận lỗi! Cho dù cậu có nhận ra lỗi lầm của mình hay không, nghe tôi đi. Đầu tiên cứ hạ mình xuống để lấy được sự tha thứ. Khi cậu ấy mềm lòng, lúc đó mới nói chuyện nghiêm túc. Nếu cậu ấy không chịu tha thứ, đơn giản thôi. Hãy dùng đến tuyệt chiêu của đàn ông!"

"Tuyệt chiêu của đàn ông là gì? Tèn tén ten ten… Ván giặt đồ!"

"Là một người đàn ông tốt có trách nhiệm và biết chịu trách nhiệm thì quỳ gối trên ván giặt đồ trước mặt vợ không có gì là mất mặt cả. Nếu không có ván giặt đồ, bàn phím máy tính cũng được!"

"Ý tưởng thì tôi đã đưa ra cho cậu rồi. Có chịu nghe hay không, có muốn làm hay không thì phải xem bản thân cậu!"

"Được rồi, hôm nay nói đến đây thôi. Bye bye nhé"

Đoạn tin nhắn thoại kết thúc, phòng khách chìm vào im lặng nửa phút.

Khóe miệng Hứa Quân Trác giật giật, vô cùng nghiêm túc nghi ngờ rằng mình sẽ bị BOSS gϊếŧ người diệt khẩu. Tại sao khi Lận tổng bấm nghe tin nhắn thoại đầu tiên, anh ta không nhanh trí rời đi, mà lại ngốc nghếch đứng đó nghe hết tất cả vậy?

Ván giặt đồ?

Đúng là chỉ có anh ấy mới nghĩ ra được!

Đường đường là ông chủ của tập đoàn Lận thị, sao có thể quỳ ván giặt đồ được?

Đúng là chuyện hoang đường!

"Quân Trác." Người đàn ông trên ghế sofa nắm chặt điện thoại, mặt căng thẳng, lạnh lùng gọi tên anh ta.

Trong lòng Hứa Quân Trác run lên, lo lắng bất an đáp: "Dạ."

"Đi mua ván giặt đồ."

!!

Gương mặt Hứa Quân Trác "răng rắc" nứt toác.

11

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.